Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 1027: Chương 1027: Diệp đạo hữu, cậu có ý gì?




"Sao có thể như vậy, sao có thể như vậy?"

Thần Tử cuối cùng đi theo Vân Cực lúc này sững sờ nhìn cảnh trước mặt. Vừa mới nãy họ còn cầm chuẩn tiên bảo định tàn sát Địa Cầu, giết sạch phái Sương Diệp, ép Diệp Thành đường đường là Chuẩn Chân Tiên phải cúi đầu, hoàn thành sự nghiệp hào hùng mà bảy Thầy Tử đám Vân Lam liên thủ lại vẫn chưa hoàn thành được, nhưng ngay sau đó thế sự đã đổi thay.

Diệp Thành liên tiếp chém ra sáu nhát đao giết sáu Thái Thượng trưởng lão.

Giờ đây bên ngoài Địa Cầu chỉ còn lại một mình Vân Cực cố gắng chống đỡ.

Dù vị Kháo Sơn Vương này có biệt danh là chuyên cướp đoạt bảo vật, có thể giết Bán Bộ Chân Tiên nhưng đối mặt với một Diệp Thành hung tàn, dường như ông ta cũng chẳng có mấy phần thắng. Hơn nữa một khi ông ta chết thì sao hắn có thể chạy thoát được?

Muốn nhân cơ hội chạy thoát thì Phù Đồ chính là minh chứng rõ nhất cho kết cục của việc chạy trốn!

"Mình rốt cuộc đã chọc phải một kẻ địch đáng sợ đến thế nào chứ..."

Nhất thời, sự tuyệt vọng ập lên trong lòng hai người.

"Chưa chắc đã thua, Vân lão tổ là đích tử của bệ hạ, có nhiều bảo vật, bảo vật trên người vô vàn không kể xiết, còn có bí bảo tối cao do bệ hạ ban tặng, cho dù đối mặt với Chân Tiên Hợp Đạo cũng có thể giữ được tính mạng nhất thời. Tên họ Diệp đó dùng thần binh mạnh như vậy thì chắc chắn không duy trì được bao lâu, thậm chí có thể sẽ bị thần binh cắn nuốt, bị thương nặng".

Có người đột nhiên cúi đầu nói.

Đây chính là kiến thức cơ bản. Thần binh cấp bậc chuẩn tiên bảo cho dù có nằm trong tay Bán Bộ Chân Tiên thì cũng không thể nào sử dụng quá lâu. Tiên bảo còn đáng sợ hơn, Bán Bộ Chân Tiên đỉnh phong cùng lắm cũng chỉ có thể dùng tiên bảo tung ra một đòn.

Tất nhiên đòn đó đủ để hủy diệt trời đất, chém rụng mặt trăng trên trời, đủ để sánh bằng bảy phần năng lượng trở lên của Chân Tiên Hợp Đạo.

Tiếc là họ không biết, thứ Diệp Thành cầm không phải thần binh tiên bảo gì cả mà chỉ là một mảnh gãy của thần bảo, tuy vô cùng sắc nhọn nhưng sử dụng nó không hề mất sức quá nhiều.

Diệp Thành không nói gì mà chỉ chém một đao ra.

Chiêu đầu tiên của Thần Lôi Khai Thiên Đao khởi nguồn từ trong hỗn độn, ánh đao trắng xóa trực tiếp xé tan bầu trời, chém lên người Vân Cực. Tuy nhát đao này bị thần kiếm Long Diệu chém lên phát ra tiếng kêu ong ong, liều mạng chắn lấy, nhưng thần kiếm Long Diệu cũng đã bị tổn hại nặng nề, không thể không phát ra tiếng kêu thảm thiết, thu ánh sáng lại rồi rơi vào trong ngực Vân Cực.

"Diệp đạo hữu, cậu có ý gì?", nụ cười của Vân Cực cứng đờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.