Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 308: Chương 308: Dương Lão Thất




Mọi người nghe thấy giọng nói như sấm đánh thì trong lòng vui vẻ, Dương An lớn tiếng hét to: “Bố, bố ơi con ở đây! Mau tới cứu con!”

“Đến đây!”

Theo tiếng quát to, hai chiếc xe Hummer dừng ở chân núi, mười người lực lưỡng lao từ trên xe xuống, cơ thể ai cũng vạm vỡ, vết sẹo đầy khắp, vừa nhìn là biết người luyện võ.

Mà người đi đầu chính là Dương Lão thất, người này vốn tung hoành giới xã hội đen, sau này không biết sao lại phất lên, được nhà họ Tiêu che chở, nhanh chóng biến thành nhà giàu có.

Căn cơ gia tộc của Dương Lão Thất không sâu nhưng nếu bảo chơi xấu như âm mưu quỷ kế, trộm cắp, bắt cóc đòi tài sản, uy hiếp dụ dỗ thì không ai lành nghề hơn ông ta, vì vậy mấy gia tộc lớn ở Yên Kinh vừa xem thường vừa sợ ông ta.

Thậm chí còn có người thà bỏ ra cổ phần trong công ty của bốn gia tộc lớn chứ không dám trêu chọc Dương Lão Thất. Bởi vì bỏ cổ phần chỉ là bỏ tiền mà đắc tội Dương Lão Thất lại là bỏ mạng.

Dương Lão Thất vừa thấy con trai ngã ra đất thì trong lòng giận dữ, căng họng hét lớn: “Đứa nào làm?”

Aokawa Sayuri không hề sợ hãi chút nào, không hề khoan nhượng: “Là tôi!”

Thấy rõ đối phương, Dương Lão Thất giận quá mà cười dữ tợn: “Tụi mày, lột sạch con ả rồi treo lên đường cao tốc cho tao!”

Mọi người nghe thế hít một hơi lạnh, đối với một cô gái xinh đẹp, bị lột trần truồng đã là sỉ nhục, thế mà còn bị treo lên đường cao tốc, lưu lượng giao thông của Yên Kinh đông đúc cỡ nào? Bị nhìn khác chạy tới lui nhìn như thế. Thậm chí còn có thể bị quay phim, mấy cô gái nghĩ tới đó thôi đã run rẩy không ngừng, sợ mình sẽ bị ông già tàn ác này theo dõi.

Aokawa Sayuri nghe thế thì sắc mặt trầm xuống, cô ta lạnh lùng nói: “Tôi muốn đánh lệch miệng ông!”

Nghe cô ta nói thế, mọi người lộ ra nụ cười chế nhạo, thầm nghĩ trong lòng Diệp Thành kia ngang tàng cũng thôi, giờ cô bồ của hắn còn không biết quan sát tình hình như thế à, cô cho rằng một cây roi nát trong tay thì có thể một mình đánh mười người sao?

Những chuyện xảy ra tiếp theo đều khiến họ kinh hãi, họ thấy bóng người màu trắng như con bướm tung bay, trong nháy mắt, mười người đàn ông vạm vỡ đều ngã xuống đất.

Bởi vậy, Dương Lão Thất tức khắc biến thành một thân một mình nhưng ông ta lại không hề sợ hãi, chỉ cười lạnh uy hiếp: “Hay cho một đứa con gái, không ngờ dám đánh người của Dương Lão Thất tôi cơ đấy!”

Aokawa Sayuri lạnh lùng đáp: “Tôi chẳng những muốn đánh họ mà còn muốn đánh ông nữa!”

Sắc mặt Dương Lão Thất hoàn toàn thay đổi: “Cô dám?”

“Bốp…”

Một tia sáng trắng lóe lên, mặt Dương Lão Thất sưng lên nhanh chóng. Người này vừa nói mấy lời đê tiện như vậy thì sao Aokawa Sayuri lại khách sáo với ông ta?

Trong mắt Dương Lão Thất hiện lên cảm xúc vừa sợ vừa giận, từ sau khi dựa được vào nhà họ Tiêu, nào có ai dám ra tay với ông ta?

Ông ta cũng rất tinh mắt, biết Aokawa Sayuri chỉ là tay sai nên quay đầu, nghiêm túc nhìn Diệp Thành: “Thằng ôn con, rốt cuộc mày là ai?”

“Ông thì là thứ gì mà dám tra hỏi tôi?”, Diệp Thành cũng chẳng hề ngước mắt mà hỏi ngược lại.

“Giỏi, giỏi lắm!”, Dương Lão Thất lại bị chọc tức tới mức bật cười, trong mắt như bốc lửa: “Tôi là Dương Lão Thất – chủ tịch tập đoàn Dương Thị, là quản lý của công ty Đông Sơn của nhà họ Tiêu, không biết từng ấy thân phận đã đủ chưa?”

Một chuỗi chức vị khiến mọi người hâm mộ, một người quản lý thì chứng tỏ Dương Lão Thất đã là một nửa người nhà họ Tiêu, hoặc nói một cách trần trụi… là chó của nhà họ Tiêu.

Nhưng dù chỉ là một con chó thì miễn là còn mang danh nhà họ Tiêu, đó cũng là Hao Thiên Khuyển (chó của Nhị Lang Thần), ai dám đụng thì chẳng khác nào xúc phạm uy nghiêm của nhà họ Tiêu.

Ngay cả sắc mặt Tần Thư Hoàn cũng thay đổi, cậu ta thầm suy tư: “Khó trách sao Dương Lão Thất lại dám kiêu ngạo như vậy, sợ là ông ta vẫn còn át chủ bài, xem ra nhà họ Dương này… tương lai xán lạn đây. Ừm… sau này mình phải qua lại thân thiết hơn với Dương An mới được!”

Nhưng Diệp Thành vẫn chẳng hề liếc nhìn đối phương cái nào, chỉ hừ nhẹ bảo: “Không đủ!”

Mặt Dương Lão Thất đỏ au như quả cà chua chín, hai mắt bốc lên lửa giận, nhưng cô gai mặc đồ trắng đáng sợ kia vẫn đứng cạnh Diệp Thành nên ông ta không dám tiến lên.

Mấy thanh niên thiếu nữ đứng gần đó thấy vậy thì sợ đờ người. Trước đó Diệp Thành không hề đếm xỉa tới Dương An, họ đã cảm thấy anh ngang tàng, không ngờ giờ cũng chẳng coi bố Dương An ra gì.

Dù sao Dương Lão Thất cũng là người dựng nên một nhà hào môn, kiến thức rộng rãi, lòng dạ thâm sâu nên nhanh chóng bình ổn lửa giận, lạnh nhạt nói:

“Họ Diệp, còn có con quỷ nhỏ này nữa, xem võ công của mày như vậy thì chắc tụi mày không phải người thường, chắc chắn là võ sĩ nhỉ!”

Nghe ông ta nói thế, Aokawa Sayuri khinh miệt hừ một tiếng, võ sĩ thì tính gì, so có thể so với chủ nhân cô ta?

Nhưng hành động này của cô ta lại bị mọi người cho rằng đang tự động thừa nhận, Dương Lão Thất cười: “Có lẽ các người cảm thấy mình có thực lực hơn xa người thường nên có thể tung hoành thiên hạ, muốn làm gì thì làm…”

“Nếu vậy thì hai người sai rồi! chẳng lẽ các người không biết câu người giỏi còn có người xuất sắc hơn sao? Nhà họ Tiêu ở Yên Kinh chính là người đứng đầu giới võ sĩ, trước mặt họ, các người chẳng đáng nhắc tới!”

“Hơn nữa, dù hai người có là đệ nhất thiên hạ thì sao nào? Yên Kinh có nhiều gia tộc lớn như vậy, chẳng lẽ một mình có thể đấu hết mọi người sao?”

Mấy người trẻ kia nghe ông ta nói vậy cũng ồn ào, một thanh niên trẻ tuổi lớn tiếng nói: “Đúng vậy, nhà họ Lý chúng tôi ủng hộ ông Dương!”

Người này có chút khôn vặt, ngay lập tức tóm được cơ hội nịnh nọt Dương Lão Thất, những người khác lúc này mới phản ứng kịp, đều hùa theo:

“Đúng vậy, đúng vậy, nhà họ Liễu chúng tôi cũng ủng hộ ông Dương!”

“Nhà họ Triệu cũng vậy!”

“Nhà họ Hoa nữa!”

“…”

Thấy tình cảm quần chúng bị kích động, Diệp Thành vẫn thờ ơ, anh cười khẽ: “Chỉ bằng gia tộc các người mà cũng xứng làm đối thủ của tôi sao?”

Không nói tới kiếp trước anh đã tung hoành vũ trụ, là Tiên Đế đầy khí phách, chỉ tính từ lúc sống lại tới giờ, anh tung hoành Hoa Hạ, giết chết không biết bao nhiêu cường giả, tiêu diệt biết bao gia tộc giàu có. So với họ, đám trước mắt anh bây giờ là cái thá gì? Dù là người nhà họ Tiêu tới thì cũng chỉ làm anh nhấc mắt lên một cái mà thôi.

Khi tới thực lực như của Diệp Thành, nhìn khắp Hoa Hạ, chẳng ai có thể làm anh kiêng dè, cũng có thể là có đó nhưng chắc chắn không phải là những kẻ trước mặt.

Nhưng sao người khác biết những điều đó. Diệp Thành vừa nói xong, họ lại sôi trào, mặt mũi ai cũng không dễ nhìn vì mấy lời Diệp Thành vừa nói đều mắng hết cả bọn.

Sắc mặt Dương Lão Thất tái mét: “Hay hay hay lắm! Thằng ranh, đại đệ tử Miêu Trung Nhân của Tiêu lão đang ở gần đây, tao muốn xem thử chờ ông ấy tới, mày còn ngông nổi không!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.