Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 504: Chương 504: Duy trì sự cân bằng




Uy lực của Chân Quân quả thực làm chấn động lòng người.

Lúc này, có không biết bao nhiêu con người của Hoa tộc mặt mày tái mét, nhiều thiếu nữ khóc lóc nức nở. Cho dù là mấy trưởng lão Ngưng Đan của Hoa tộc mặt cũng trắng bệch. Tiêu Thanh Vũ là người mạnh nhất trong số bọn họ, giờ Tiêu Thanh Vũ đã thua rồi, họ đi lên cũng chẳng đỡ nổi một đòn của lão tổ Bí Ngân.

Mà Hoa Lộng Ngọc thì vẻ mặt không thể tin được, cô ta lẩm bẩm: “Sao có thể như vậy? Anh Thanh Vũ là người mạnh nhất cơ mà, sao anh ấy có thể thua được?”

Diệp Thành đứng bên cạnh nghe xong suýt nữa bật cười. Nếu một tên Ngưng Đan như Tiêu Thanh Vũ có thể thắng được cường giả Xuất Khiếu thì có lẽ vị trí Tiên Đế của anh có thể trực tiếp nhường cho hắn rồi.

“Hoa Thiên Lăng, bản tôn đã ở đây rồi, chẳng lẽ ông không chịu ra mặt sao?”

Lão tổ Bí Ngân lạnh lùng nhìn Linh Miếu.

Một luồng ánh sáng đột nhiên vọt lên từ Linh Miếu, một ông già tóc trắng xóa hiện ra. Ông già đã già nua, sức sống đã cạn khô, nhưng vẫn đứng thẳng tắp, không hề sợ hãi lão tổ Bí Ngân:

“Lão tổ Bí Ngân, theo như những gì mà Thương đảo chủ chứng kiến, giao ước mà hai tộc chúng ta đã ký quy định rằng không thể trực tiếp nhúng tay vào chuyện giữa hai tộc. Nếu không thì Bắc Minh Tông và châu phủ Bắc Bán Đảo tuyệt đối sẽ không để mặc không quản, giờ ông muốn làm trái với giao ước sao?”

Bắc Minh Tông là tông phái tu tiên nổi tiếng của bán đảo phía Bắc, có rất nhiều lão tổ Kim Đan, là tông phái thượng đẳng mà Hoa tộc luôn tận tâm cung phụng. Mỗi năm họ đều dâng vô số linh thạch, tài nguyên, tiền bạc cho Bắc Minh Tông. Tương ứng với điều đó, Bắc Minh Tông cũng đảm nhiệm vai trò bảo vệ cho Hoa tộc.

Mà châu phủ Bắc Bán Đảo cai quản bán đảo phía Bắc, sau lưng chính là vương tộc Nam Ly, họ cũng sẽ không cho phép tộc Bí Ngân hoành hành. Chính bởi vì có hai thế lực lớn này bảo vệ nên Hoa tộc mới có thể đấu với tộc Bí Ngân đến tận bây giờ.

“Bắc Minh Tông? Châu phủ Bắc Bán Đảo?”, lão tổ Bí Ngân chợt bật cười ha hả.

Giọng lão như thể có hàng ngàn quả bom nổ tung vậy, long trời lở đất, lan xa cả trăm dặm. Vô số cửa kính của các căn nhà đều vỡ tung. Nhiều người phàm thì ôm chặt tai, đau khổ ôm đầu. Nếu không phải các trưởng lão của Linh Miếu kịp thời khởi động đại trận của thành Nam Hoa ngăn chặn sóng âm lại thì e là một trăm nghìn người Hoa tộc thì ít nhất có một nửa sẽ chết bởi tiếng cười của lão tổ Bí Ngân.

“Giờ các người có thể xem xem liệu có thể liên lạc với châu phủ Bắc Bán Đảo và Bắc Minh Tông không. Bản tôn đến đây chẳng lẽ không có sự chuẩn bị hay sao?”, lão tổ tộc Bí Ngân cười lạnh.

Hoa Thiên Lăng biến sắc. Không cần ông ta dặn dò, các trưởng lão đã móc ra đá truyền âm rồi liên lạc với châu phủ Bắc Bán Đảo và Bắc Minh Tông, nhưng đều như đá chìm xuống đáy biển, không có chút phản hồi nào.

“Hoa Thiên Lăng, Hoa tộc xuất hiện một thiên tài tuyệt thế, ba tháng đã tu thành cảnh giới Tu Thể, thiên phú còn mạnh hơn cả Lâm Quảng Lăng của nhà họ Lâm ở vương thành, còn mang dòng máu của rồng. Ông cho rằng có thể giấu được tin này sao? Ông cho rằng đảo chủ của bán đảo phía Bắc và Bắc Minh Tông sau khi nghe được tin này sẽ vẫn bảo vệ Hoa tộc như trước sao?”

Lão tổ tộc Bí Ngân gằn từng chữ. Nhà họ Lâm ở vương thành được mệnh danh là thế gia Long Đằng, thực ra cũng chỉ có lai một chút xíu dòng máu của rồng mà thôi, còn chẳng bằng Lôi Giao. Cho dù như thế thì cũng không hề thua kém bất cứ môn phái hay thế gia nào. Giờ Hoa tộc đã xuất hiện một người có dòng máu của rồng thật sự, các thế lực lớn sao có thể để yên?

Sắc mặt Hoa Thiên Lăng và các trưởng lão dần dần trắng bệch.

Châu phủ Bắc Bán Đảo và Bắc Minh Tông sở dĩ ủng hộ Hoa tộc chống lại tộc Bí Ngân là do Hoa tộc quá yếu, dễ dàng khống chế. Nếu Hoa tộc có một cường giả Kim Đan xuất hiện thì sẽ thoát khỏi tầm kiểm soát của hai thế lực lớn ngay. Đây là điều mà châu phủ Bắc Bán Đảo và Bắc Minh Tông tuyệt đối không cho phép, thế nên họ mới khoanh tay đứng nhìn.

“Yên tâm đi, lần này bản tôn đến đã giao ước với đảo chủ rồi, sẽ không ra tay với Hoa tộc. Chỉ cần các người giao Thánh nữ ra, đội quân tộc Bí Ngân sẽ đi ngay“.

Lão tổ tộc Bí Ngân lạnh lùng nói.

Lời của lão khiến toàn thân Dao Nhi rét lạnh. Đáng sợ hơn là, lời lão tổ tộc Bí Ngân vừa dứt, Dao Nhi liền cảm thấy vô số ánh mắt xung quanh chỉ trong nháy mắt liền đổ dồn lên người mình. Dao Nhi không dám tưởng tượng hàm ý của những ánh mắt đó, cũng không muốn tưởng tượng.

Thương Lam Tinh lắc đầu, không nhìn nữa mà định đi đến thư phòng.

Đối với ông ta, Hoa tộc đâu là cái thá gì? Chỉ là một đám vô dụng mà thôi, nếu không tiện để khống chế thì cho tộc Bí Ngân hủy diệt đi thì đã làm sao?

“Trên thế giới này, thứ thực sự có thể nắm giữ tất cả chỉ có sức mạnh, sự yếu ớt...cũng là cái tội!”

- ------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.