Lời nói của Trình Phá Sơn lúc trước còn khiến hai người này nghi ngờ, nhưng Diệp Thành chỉ cần một cái búng tay, là có thể khiến Trương Kha bị chia năm xẻ bảy, làm gì còn loại giải thích nào khác cho bản lĩnh thần thông quảng đại này ngoài Võ Thánh nữa chứ?
Nhìn thấy tình cảnh này, Thẩm Thiên Minh đột nhiên cúi đầu cao giọng nói: “Diệp Tiên sư, từ hôm nay trở đi nhà họ Thẩm ở Giang Thành chúng tôi sẽ tuân theo mệnh lệnh của Diệp Tiên sư!”
Ông ấy vừa dứt lời, Đặng Nghị ở một bên cũng vội vàng đứng lên nói: “Nhà họ Đặng ở Lương Châu, nguyện ý làm thuộc hạ cho Diệp Tiên sư!”
Các ông lớn từ Giang Thành khác đều đứng dậy hô lớn: “Diệp Tiên sư! Diệp Tiên sư!”
Những tiếng hò hét này ban đầu chỉ có vài người, nhưng ngay sau đó đã có hàng chục người hưởng ứng, cuối cùng toàn bộ đại sảnh bắt đầu hò reo ầm ĩ, âm thanh vang ầm trời.
Chỉ có các ông lớn từ tỉnh Tô Nam và Tô Bắc vẫn lúng túng ngồi trên ghế, hô cũng không phải, không hô cũng không phải, tuy không nói nhưng trong lòng họ hiểu rõ.
Chỉ sợ rằng sau ngày hôm nay, các thế lực sẽ cải tổ lại... và kẻ gây ra tất cả những chuyện này chính là người thanh niên trước mặt, Diệp Thành, Diệp Tiên sư!
Đại hội võ đạo ngầm đã kết thúc, một số cường giả đã rời đi, nhưng phần lớn đã ở lại, họ đang chờ Diệp Thành nói, để biết tương lại sau này của mình sẽ đi về đâu.
Trong ngôi nhà nhỏ, phía trên phòng khách, Diệp Thành đang ngồi một mình trên ghế sô pha, bên cạnh là Thẩm Minh Nhan, Đặng Nhã đang cười duyên dáng, bóc nho cho anh ăn.
Nhưng Diệp Thành chỉ ăn nho, không hề lên tiếng, làm cho đám người này ngứa ngáy trong lòng, nhưng cũng không dám đặt câu hỏi.
Cuối cùng, Thẩm Thiên Minh ngập ngừng hỏi: “Diệp Tiên sư, tiền bối xem thu nhập lợi ích của võ đạo ba tỉnh sẽ phân bổ như thế nào?”
Diệp Thành hờ hững xua tay: “Loại chuyện tầm thường này, các người tự mình giải quyết đi, chuyện của biệt thự thế nào rồi?”
Thẩm Minh Nhan vội vàng cung kính nói: “Đã dẫn nước thành công. Đợi khi trở về, anh nhất định sẽ thấy biệt thự được bao quanh bởi sông Thương Lan“.
Diệp Thành hài lòng gật đầu, trong mắt hiện lên một tia sắc bén, anh đột nhiên đứng lên nói: “Được rồi, chúng ta trở về Hải Thành thôi!”
Về động thái đột ngột của Diệp Thành, các ông lớn ở Giang Thành tuy khó hiểu nhưng cũng không dám đặt câu hỏi, Thẩm Thiên Minh lại càng mừng thầm trong lòng - nếu Diệp Tiên sư không bận tâm đến những chuyện này, khi đó anh sẽ ngấm ngầm là người đứng đầu ba tỉnh, những lợi ích có thể mang lại cho gia tộc họ Thẩm sẽ vô cùng lớn.
Diệp Thành vừa đi ra khỏi tòa nhà liền nhìn thấy Trâu Hổ và Tiểu Điệp đang cung kính đứng bên ngoài, khi nhìn thấy anh xuống thì vội vàng bước tới chào.
Diệp Thành đã dự liệu được điều này, nhẹ giọng nói: “Ý hai người như thế nào?”
Hai người cùng quỳ xuống đất, đồng thanh nói: “Chúng tôi nguyện ý đi theo Diệp Tiên sư mãi mãi!”
Diệp Thành gật đầu, tuy chỉ coi người thường như cỏ rác, nhưng anh cũng biết tầm quan trọng của việc phát triển thế lực, dù sao sau này cũng phải đi tìm bảo vật trời đất và bí cảnh Linh Sơn. Những người này rất quan trọng đối với anh, nên bảo vệ họ mới được.
Hai người trước mặt đều khá có tư chất, tuy rằng chưa đủ để làm đệ tử thân truyền nhưng hiện tại cũng khá tốt rồi.
Nghĩ đến đây, Diệp Thành hờ hững nói: “Hai người, cùng tôi trở về Hải Thành, về sau sẽ có chuyện phải làm. Trâu Hổ, thứ tôi dạy cho cậu gọi là Mính Đinh Quyết. Trước khi thi triển nếu cậu uống rượu mạnh thì có thể phát huy tác dụng tối đa, cậu có thể dạy nó cho Tiểu Điệp nhưng không được dạy nó cho người khác, biết chưa?”
“Vâng!”
Được ép buộc một cách tùy ý như vậy, Trâu Hổ và Tiểu Điệp không những không cảm thấy bất mãn mà còn tràn đầy hứng khởi và khao khát, bởi vì họ nhìn thấy một tương lai vô cùng tươi sáng.
Bước ra khỏi sân nơi có tòa nhà nhỏ, Diệp Thành nhìn thấy một phụ nữ trong bộ quần áo lộng lẫy và một ông già có thái độ cung kính đang đợi ở bên ngoài. Người phụ nữ này trông trẻ trung và xinh đẹp như một cô gái tuổi đôi mươi, nhưng sự quyết rũ bộc lộ ra trong cử chỉ và điệu bộ của bà ta lại khác xa những cô gái trẻ rất nhiều.
“Gia chủ đại diện gia tộc họ Tào ở tỉnh Tô Bắc, Dương Lâm, bái kiến Diệp Võ Thánh“.
Mỗi cử động của người phụ nữ này đều có sức quyến rũ đáng kinh ngạc, Diệp Thành có thể cảm nhận rõ ràng rằng Trâu Hổ ở bên cạnh đang trợn mắt lên nhìn, Tiểu Điệp tức giận đến mức không ngừng nhéo cậu ta.
Nhưng mà lúc này tâm trí của Diệp Thành chỉ toàn là chuyện của đạo trường, không có thời gian để ý tới bà ta, cho nên anh chỉ nhẹ gật đầu, sau đó đi lướt qua Dương Lâm, rời đi không thèm quay lại, chỉ để lại bà hoàng của tỉnh Tô Bắc đứng sững sờ tại chỗ, khuôn mặt trắng trẻo đỏ lên, lúc này cảm thấy bất bình cùng nhục nhã.
Chú ba phía sau vội vàng khuyên nhủ: “Bà chủ, trên đời này Võ Thánh rất hiếm. Một Võ Thánh trẻ tuổi như Diệp Tiên sư lại càng hiếm hơn, tất phải rất kiêu ngạo. Đối với một anh hùng trẻ tuổi như vậy, chúng ta chỉ có thể từ từ tính toán, không thể đắc tội“.
Dương Lâm thở dài nói: “Tôi biết, nhưng những người ở Tô Bắc kia không nghĩ như vậy. Bọn họ nóng lòng phái tôi đến Diệp Thành, để lôi kéo cậu ta tới chỗ chúng ta“.
Vừa nói xong, một tia tủi nhục lóe lên trong mắt bà ta: “Đáng tiếc, vị Võ Thánh này có vẻ không thèm để ý đến tôi“.
Là người đứng đầu tỉnh Tô Bắc, Dương Lâm bình thường sẽ được gọi là bà hoàng, bất kể địa vị cao đến đâu, gặp bà ta cũng đều phải gọi một tiếng Nữ Vương, không biết bao nhiêu nam nhân kiệt xuất bị mê hoặc bởi dung nhan tuyệt sắc và dáng điệu quyến rũ của bà ta rồi.
Ngay cả Trình Phá Sơn, đại sư võ đạo cũng không cưỡng lại được sức hấp dẫn của bà ta, nếu không ông ta cũng không tới mức chẳng màng khối tài sản khổng lồ của tỉnh Tô Bắc mà lại muốn chiếm lấy bà ta.
Dương Lâm trước còn lo lắng Diệp Võ Thánh cũng sẽ mê muội giống như Trình Phá Sơn, nhưng không ngờ, đối phương còn không thèm nhìn đến mình!
Mặc kệ bà hoàng của tỉnh Tô Bắc đang có chút bối rối trong lòng, Diệp Thành vội vàng quay về Hải Thành càng nhanh càng tốt, anh vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy căn biệt thự được bao bọc bởi nước sông.
Không quản đến sự mệt mỏi của cuộc hành trình, anh bắt tay ngay vào việc bày trận.
Sông Thương Lan mênh mông cuồn cuộn, sóng cả mãnh liệt, khó có thể ngưng tụ linh khí thành giọt nước được, cho dù là Tiên Đế Diệp Thành dù có thể thì cũng phải dựa vào pháp trận mới được.
Đại trận mà anh chuẩn bị lập nên lần này gọi là trận pháp Chuyển Long Thiên Sinh, ngoài việc tiêu hao rất nhiều linh khí ra, nó còn cần một thứ có sức mạnh vô song làm mắt trận.
Diệp Thành vốn định tự mình áp trận, nhưng từ khi có được linh hồn của Giao Long, anh đã quyết định dùng nó làm mắt trận. Đến khi thi triển đại trận, anh có thể bao quát toàn bộ đại trận dễ dàng, kịp thời phát hiện thiếu sót.
Đúng lúc Diệp Thành chuẩn bị xong mọi thứ, chuẩn bị khởi trận, thì điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên.
Làm phiền mình vào thời khắc mấu chốt này, Diệp Thành cảm thấy vô cùng khó chịu, cho dù là Thẩm Thiên Minh gọi vào lúc này, anh cũng sẵn sàng cúp máy không chút do dự.
Nhưng khi cầm điện thoại lên xem, anh lại không do dự bấm trả lời, vì người gọi chính là bố của anh.
Ngay sau đó, một giọng nói hiền hòa từ bên kia truyền đến: “Thành Nhi, bố đến Hải Thành rồi, bố đang ở nhà chú Bạch“.
“Cái gì?”, Diệp Thành kinh ngạc hỏi: “Bố, bố tới đây làm gì?
Diệp Niệm ở bên kia điện thoại không nói nên lời, một lúc sau mới lên tiếng: “Thành Nhi, dạo này con bận công việc quá à? Ngày mai là đám cưới con với Tiểu Huyên đó“.
Diệp Thành trong lòng đột nhiên có cảm giác vô lý, từ đầu đến cuối anh đều không có ý định kết hôn với Bạch Tiểu Huyên, hơn nữa anh còn nghiện tu hành, làm sao nhớ được cái hôn lễ đó chứ?
- ------------------