Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 553: Chương 553: Không hối hận!




Trong khoảnh khắc đó.

Diệp Thành hóa thành luồng sáng vọt vào trong bánh xe bốn màu. Bánh xe to khoảng trăm trượng giống như vầng mặt trời dần dần lên cao, vô cùng chói mắt, chiếu sáng đất trời. Mấy chục luồng ma khí cao ngất dễ dàng vỡ tan thành từng mảnh dưới bánh xe. Ngay sau đó, bánh xe mặt trời bốn màu lăn đi, chỉ chớp mắt đâm vào hàng loạt ma tướng.

“Rắc!”

Gần như trong phút chốc đã có gần một nửa ma tướng bị bánh xe sáng chói tông đến tan xương nát thịt. Ngay cả hạt nhân trong cơ thể chúng cũng bị các sức mạnh cực lớn nghiền thành bột. Về phần những ma tướng khác, không kẻ nào không run sợ, vừa kêu khóc thảm thiết vừa bỏ chạy tán loạn, chỉ mong bố mẹ sinh cho mình thêm một cái chân. Các cao thủ Xuất Khiếu hậu kỳ hoàn toàn không chống đỡ nổi trước bánh xe ánh sáng.

“Ầm!”

Sau khi nghiền qua các ma tướng, Diệp Thành điều khiển bánh xe lao thẳng về phía chiến trận của tộc Lệ Ma.

So với đám ma tướng, mấy trăm chiến hạm sắt đen kia càng khiến Diệp Thành kiêng kị hơn. Mặc dù thực lực của chúng yếu nhưng kiến đông cắn chết voi, không cần nhiều, chỉ cần tách ra một trăm chiếc đuổi đến Địa Cầu là đủ để uy hiếp Dao Nhi và Minh Sương.

“Bày chiến trận Chân Ma, tiến hóa thiên tướng Chân Ma!”

Những ma tướng trấn giữ chiến trận đều tỏ vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, đồng thanh hô lên.

Ma khí cuồn cuộn lập tức tuôn ra từ một chiến hạm, cuối cùng tụ lại trên không trung, hóa thành Chân Ma tuyệt thế cao mấy vạn trượng, chân đạp thiên địa. Sau lưng Chân Ma mọc cánh, trên đỉnh đầu mọc hai chiếc sừng, đồng tử đỏ như máu, trên tay còn cầm một cây giáo đáng sợ.

Trước mặt nó, dù là pháp tướng Hải Hoàng và Minh Vương cũng trở nên vô cùng bé nhỏ.

“Ầm!”

Diệp Thành không hề lùi lại, mà điều khiển bánh xe bay lên không trung. Thiên tướng Chân Ma thì cầm giáo đánh tới. Sức mạnh của mấy trăm vị Kim Đan, mấy trăm nghìn Ngưng Đan hội tụ đáng sợ như thế nào?

Giữa đất trời nứt ra một đường dài mười vạn trượng.

Nhìn từ bên ngoài, Luyện ngục Vô Gian giống như một quả trứng gà bóng loáng, vỏ trứng bên ngoài bị đập nứt. Nguyên khí ở nghìn dặm xung quanh đều hội tụ lại qua một đòn này. Sức mạnh đáng sợ còn chưa lan đến, mặt đất đã sụp sâu xuống mấy trăm mét.

Uy lực của một đòn này đã có thể sánh ngang với Thiên Quân Nguyên Anh.

Dù là đám người Minh Sương cũng không có cơ hội phản kích trước một đòn này. Những nơi như vương thành Nam Ly thì chỉ sau một đòn là có thể bị đánh lún xuống mặt đất. Non nước vỡ tan, đất trời đổ sụp.

Nguyên Anh được xưng là Thiên Quân, sống lâu vạn năm, nhìn xuống nhật nguyệt, quả thật có uy lực như đất trời.

“Ầm!”

Đứng trước đòn đánh đáng sợ khiến Luyện ngục Vô Gian cũng rung chuyển, ánh mắt Diệp Thành vô cùng lạnh lùng. Trái tim anh chưa bao giờ bình tĩnh như lúc này. Đây có lẽ là thời khắc nguy hiểm nhất từ lúc anh sống lại đến nay, nhưng anh không hề hoảng loạn.

Vù vù vù!

Kim đan trong Trung Phủ anh xoay càng lúc càng nhanh, cuối cùng không nhìn thấy rõ nữa. Dường như nó muốn xông ra khỏi cơ thể, hóa thành chiếc vòng thần. Bên ngoài Luyện ngục Vô Gian, lôi kiếp bao phủ chu vi nghìn dặm cuồn cuộn tụ lại, đám mây hỗn độn chớp lóe, tiến sát tòa thành. Thời gian anh thoát ra khỏi dây Khổn Tiên đã qua mấy phút đồng hồ, việc độ kiếp lên cảnh giới Xuất Khiếu dường như là không thể tránh khỏi.

“Vì hai đứa Dao Nhi và Minh Sương bé nhỏ có đáng không?”

“Có thể ngưng kết kim đan thần đạo rồi mới bước vào cảnh giới Xuất Khiếu, về sau con đường Nguyên Anh sẽ đơn giản hơn nhiều”.

“Nếu bây giờ chạy đi, đám người ở đây không ai có thể ngăn cản mình. Dù là vương tộc Lệ Ma đích thân ra tay thì cùng lắm cũng chỉ có thể nhìn theo bóng lưng mình trong gió bão không gian mà thôi. Nhưng nếu chiến đấu đến cùng, bất kể sống hay chết, kim đan cũng sẽ không còn cơ hội trở thành thần đan nữa”.

Nhiều ý nghĩ thoáng chốc lướt qua trong đầu Diệp Thành, nhưng trên mặt anh vẫn đầy vẻ kiên nghị, không hề lùi bước.

Anh ngẩng đầu lên nhìn trời không, chậm rãi nhấc tay, ngón cái đưa về phía trước nắm tay thành quyền. Ánh sáng như ngọc lưu ly lấp lóe trong nắm đấm, cuối cùng anh đánh ra một quyền, thẳng tiến không lùi.

“Cả đời Diệp Thành tôi hành sự… chưa bao giờ hối hận!”

Các ma tướng gần như sắp trừng lồi cả mắt.

Mấy trăm kẻ tộc Lệ Ma thuần huyết bay ra khỏi chiến hạm, sử dụng pháp lực thần thông, bất chấp nguy hiểm mà lao về phía Diệp Thành, muốn ngăn cản bước chân anh.

Nhưng mỗi một bước đi, Diệp Thành đều tung ra một quyền, bánh xe tỏa sáng bốn màu rực rỡ sau lưng anh, hai nắm đấm được Diệp Thành phát huy đến cực điểm. Ánh sáng vàng khủng khiếp quét ngang trời, mỗi một quyền anh tung ra đều đánh bay bảy tám chiếc chiến hạm. Cho dù là cao thủ Kim Đan cũng không đỡ nổi một đòn của anh.

“Giết!”

- ------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.