Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 566: Chương 566: Kiêu ngạo ngang ngược




Ba vị Tiên Trưởng của phái Thanh Thành cưỡi Hạc bay đến.

Con hạc trắng khổng lồ dài đến năm sáu mét, cực kỳ oai phong lẫm liệt, lông vũ cứng như sắt thép, móng vuốt sắc bén tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo. Ba người cưỡi trên con hạc trắng bay về phía quận Lâm Sơn, bay thẳng vào trong phủ gia chủ, tất cả các trưởng lão nhà họ Thẩm đã sớm vội vã chạy ra ngoài tiếp kiến.

“Gọi Lâm Trí Xung ra đây, còn có cả tên thuật sĩ lừa gạt dám mạo danh thượng tông kia nữa”.

Người dẫn đầu quát lớn.

Ông ta khoảng bốn năm mươi tuổi, mặc một chiếc áo bào đạo sĩ màu đen có thêu hình chim hạc trắng, chính là dấu hiệu của phái Thanh Thành. Hơi thở của ông ta bay bổng như tiên, hai mắt khép hờ, có một tia sáng sắc bén bắn ra, chỉ là nhìn thì có vẻ đáng sợ nhưng thực ra chỉ có tu vi Tu Thể sơ kì mà thôi.

Lâm Trí Xung vội vàng chạy ra, trên mặt luôn nở nụ cười kính cẩn chào hỏi: “Ba vị Tiên Trưởng vì sao không báo gì mà đến đột ngột thế này? Cũng không thông báo cho tiểu nhân chuẩn bị một chút. Thời gian trước đã giao đủ đồ cống nạp, chẳng lẽ các vị lại muốn thu thêm?”

“Lâm Trí Xung, không cần nói lời thừa thãi, bảo vệ của các người đã mật báo với chúng tôi, nói rằng trong nhà của ông có một tên lừa đảo dám mạo danh Tiên sư thượng tông. Còn không nhanh giao tên đó ra đây?”

Ở bên trái người đàn ông kia đột nhiên có một âm thanh trẻ trung vang lên.

Lúc này Lâm Trí Xung mới chú ý đến, thì ra Lâm Động Vân cũng ở trên hạc bay, chỉ là trốn ở phía sau, nhất thời sắc mặt lạnh lùng nói: “Lâm Động Vân, anh có ý gì thế?”

“Tôi chỉ là không muốn để gia chủ bị tên thuật sĩ kia lừa gạt mà thôi”.

Lâm Động Vân cắn răng nói.

“!”. Lâm Trí Xung vô cùng tức giận, đang định nói thì ở bên cạnh có một giọng nói truyền đến:

“Đang nói tôi à? Xem ra giáo huấn lần trước hình như hơi nhẹ rồi”.

Mọi người quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Diệp Thành đang ở bên cạnh Lâm Cửu Nhi từ từ bước tới. Trải qua mấy ngày tu luyện và dưỡng thương, mặc bộ trang phục Hoa Hạ ngày xưa, Diệp Thành đột nhiên như lột xác biến thành một quý tộc đẹp trai và trông vô cùng hào hoa phong nhã, mặc áo chàng màu xanh, mái tóc màu đen dài cột gọn phía sau, thắt một chiếc đai lưng màu vàng, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, trông như một lãng tử hào hoa.

Sau khi luyện thành thần thể Thiên Đế Đạp Vân, cho dù anh không để lộ ra pháp tướng của thần thể, diện mạo vẫn anh tuấn vô song, giống như là thiên thần vậy.

“Cậu ta là người mạo danh đệ tử thượng tông?”

Ba người phái Thanh Thành đồng thời quay người nhìn qua, ngẩng người ra một lúc, sau đó nhất thời nở một nụ cười mỉa mai.

Khí tức của Diệp Thành nhanh chóng thu lại, hội tụ lại thành một điểm. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy giống một người bình thường mà thôi, nhiều nhất là có luyện qua một chút võ thuật thô thiển, căn bản không giống một Tiên sư uy nghiêm nắm giữ thuật pháp thần thông.

“Lớn lên khá đẹp trai đấy, đáng tiếc chỉ là chiếc gối thêu hoa, một người bình thường mà thôi”. Người bên phải lắc đầu nói.

“Dám giả mạo Tiên sư thượng tông, lừa gạt gia chủ, dựa theo luật phải chém”. Người bên trái hừ lạnh nói.

“Qua đây, quỳ xuống nhận lấy cái chết!” Người dẫn đầu nói một lời định tội cuối cùng.

Ba vị Tiên trưởng đồng thời nói, nhất thời khiến cho cả phủ gia chủ yên tĩnh đến rợn người.

Các trưởng lão của nhà họ Lâm, tất cả đều không dám thở mạnh. Phái Thanh Thành tuy rằng ăn nhập với các môn phái tu tiên bây giờ, nhưng ít nhiều gì cũng là một tông phải tu tiên, chính là vua ở nơi nhỏ bé như quận Lâm Sơn này. Nhà họ Lâm nào dám có ý nghĩ phản kháng cơ chứ? Chỉ cần một lời liền có thể định đoạt sống chết, nói sống thì sẽ sống, còn nói chết thì người đó chắc chắn phải chết!

Lâm Động Vân nhìn về phía Diệp Thành, ánh mắt lộ ra sự sảng khoái vì đã báo được thù.

“Xin thưa Tiên Trưởng, Diệp Tiên sư xác thực là có thần thông pháp lực, chưa chắc là đệ tử của các tông môn nhưng chắc chắn được truyền lại tiên pháp…”. Lâm Trí Xung còn định giải thích, thanh niên ở bên trái trực tiếp phất tay ngắt lại, một luồng nội lực vô hình trực tiếp truyền ra:

“Chúng tôi quyết định rồi, làm gì đến lượt ông nói chuyện nữa hả?”

Uỳnh!

Lâm Trí Xung tuy rằng biết chút võ học, nhưng ở trước mặt một vị Tu Thể căn bản không thể nào phản kháng được. Một chưởng mạnh mẽ vượt qua bảy tám trượng đột nhiên đánh lên người ông ta. Trực tiếp đánh bay Lâm Trí Xung ra tận năm sáu mét phía sau, làm cho ông ta phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt.

“Gia chủ đại nhân!”

“Bố!”

Mọi người nhà họ Lâm kinh ngạc sợ hãi thốt lên.

Lâm Cửu Nhi nước mắt giàn dụa, kêu gào thảm thiết chạy tới đỡ lấy Lâm Chí Trung, khuôn mặt nhỏ bé vừa giận vừa đau lòng: “Bố tôi chỉ nói có mấy câu, các người đã ra tay nặng như thế, phái Thanh Thành đều kiêu căng ngạo mạn như thế hay sao?”

“Đúng thế? Phái Thanh Thành chẳng lẽ cho rằng quận Lâm Sơn chúng tôi không có người hay sao?”

Những người trẻ tuổi nhà họ Lâm càng phẫn nộ hét lớn về phía ba người kia.

“Hỗn láo, nếu dám nói như thế nữa, trực tiếp diệt cả nhà họ Lâm các người, thậm chí diệt cả quận Lâm Sơn”. Người dẫn đầu lạnh lùng nói.

“Phù!”

Tất cả mọi người đều sửng sốt lặng người không nói được một câu nào.

Đến cả ba người phái Thanh Thành sắc mặt cũng dần ngiêmưng trọng, giật mình nghi ngờ nhìn về phía Diệp Thành.

Thực lực của Lâm Động Vân, mọi người đều rất rõ ràng. Cho dù là người mạnh nhất trong ba người bọn họ, muốn giết Lâm Động Vân ít nhất cũng phải cần thời gian hai ba chiêu. Diệp Thành chỉ hút nhẹ một cái rồi bóp nát, liền biến Lâm Động Vân thành một bãi máu. Còn dễ dàng hơn cả giết một con gà, dường như chỉ là bóp chết một con kiến vậy. Sức mạnh như thế này thật sự làm cho người bọn họ rất kiêng dè.

“Đạo hữu có chút quá đáng rồi đấy, cho dù thế nào đi chăng nữa, Lâm Động Vân cũng là người của phái Thanh Thành chúng tôi”.

Người đứng đầu cau mày nói.

Những người phái Thanh Thành này thật là gió chiều nào theo chiều nấy, vừa nhìn thấy thực lực của Diệp Thành, ngay lập tức sửa đổi xưng hô là đạo hữu, nhưng Diệp Thành làm gì quan tâm đến bọn họ, hai tay nắm sau lưng, nhìn về phía bầu trời xa xăm, không thèm nhìn ba người bọn họ:

“Quỳ xuống, xin lỗi gia chủ nhà họ Lâm và cô bé Cửu Nhi, tôi tha cho các người không chết!”

- ------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.