“Tam Hoa Tụ Đỉnh sao?”
Các thần tướng nghe đến bốn từ này không ai không đổi sắc mặt, nhưng đã muộn.
Diệp Thành nhẹ nhàng nắm tay thành quyền, một quyền đánh ra, hư không rách toác, trởi trăng đảo lộn. Ngọn lửa ba màu hội tụ trong nắm đấm của Diệp Thành, hóa thành cột ánh sáng ba màu, ầm ầm đánh tới. Chỉ chớp mắt, nó đã phá vỡ nhiều tầng trận pháp của thuyền Trường Sinh Ngự Thiên, xuyên qua thân thuyền kiên cố được xưng là có thể phòng ngự đòn tấn công của Chân Tiên, cuối cùng đánh vào thần trận của Trường Sinh Giáo, khiến thần trận tràn đầy khí tức thần thánh ấy nứt làm đôi.
“Ầm ầm!” Khoảnh khắc đó, cả con thuyền Trường Sinh Ngự Thiên bị một quyền của Diệp Thành đánh nứt từ chính giữa. Đầu thuyền đứt lìa khỏi thân thuyền, bay ngược đi. Mấy trăm tu sĩ Kim Đan trên thuyền Hỗn Thiên bị một quyền của Diệp Thành giết mất gần một nửa. Một vị trưởng lão Nguyên Anh đứng ở phía trước nhất gần quyền kình cũng bị đánh nát.
Chỉ có Phong Linh được Diệp Thành dùng một tay cứu lên mới miễn cưỡng giữ được tính mạng.
“A!”
Thần tướng Thiên Tuyệt la lên điên cuồng, lửa giận ngút trời.
Trong thần điện Tề Thiên, một giọng nói trong trẻo vang lên: “Dừng tay!”
Nhưng Diệp Thành không hề để tâm, một tay anh giữ Phong Linh, một tay nắm thành quyền, ngọn lửa ba màu cháy hừng hực trên nắm đấm của anh, đại diện cho ba loại sức mạnh xác thịt, pháp lực, hồn phách thúc đẩy đến đỉnh điểm, nương theo một quyền Diệp Thành đánh ra.
“Ầm!”
Một nửa bên cơ thể của thần tướng Thiên Tuyệt bị đánh nát. Quyền kình đáng sợ còn xuyên thủng xác thịt của ông ta, đánh lên Kim Ô Long Xa ở phía sau, tạo thành một cái hố lớn trên đó.
“Khốn kiếp, nếu cậu dám giết thần tướng của tông tôi, tôi sẽ khiến cậu sống không được, chết không xong!”, giọng nói trong trẻo ấy nén nhịn cơn tức giận, tiếng hừ lạnh lùng vang lên từ bên trong thần điện.
“Ầm!”
Diệp Thành đáp trả hắn chỉ bằng một quyền.
Quyền này quét ngang trời, hoàn toàn hủy hoại nửa bên xác thịt còn lại, cùng với hồn phách lẫn nguyên anh của thần tướng Thiên Tuyệt. Thậm chí dư kình còn đánh vào Vô Cực Tinh Chu, khiến Tinh Chu xoay tròn trên bầu trời mấy chục vòng như chiếc bông vụ, bay ra xa hơn nghìn trượng.
“Mày muốn chết!”
Giọng nói trong trẻo ấy tức giận quát.
“Ầm ầm!”
Trong thần điện Tề Thiên vang lên tiếng động dữ dội, càng lúc càng gần, cuối cùng chấn động đất trời cứ như sấm đánh. Một luồng sáng vàng rực rỡ bỗng nhiên phóng ra từ cửa chính của thần điện, hiện ra một người thanh niên.
Hai mắt thanh niên như ảo mộng, quanh người có thế giới vô tận mở ra, ngay sau đó thế giới vô tận lại tan vỡ. Hắn giống như người sáng thế nắm giữ nhật nguyệt, tu vi toàn thân mạnh đến mức không thể tưởng tượng, mạnh hơn thần tướng Thiên Tuyệt, thần tướng Huyền Minh, thần tướng Diệt Tận nhiều.
Có trưởng lão Trường Sinh Giáo còn sống sót, bật khóc ngay tại chỗ: “Thần Tử điện hạ, người phải giết tên ngông cuồng này để trả thù cho thần tướng Thiên Tuyệt và các đệ tử của tông ta!”
Người thanh niên đó chính là Thần Tử Trường Sinh. Hắn nhìn thấy thi thể tan nát của thần tướng Thiên Tuyệt và thuyền Trường Sinh Ngự Thiên gãy lìa vốn đã hết sức tức giận, khi ánh mắt lướt qua Phong Linh nằm trong lòng Diệp Thành, sát ý trong mắt như có thể đâm thấu xương: “Mày muốn…”
Hắn còn chưa nói hết câu, Diệp Thành đã đánh ra một quyền. Quyền kình tỏa ánh sáng ba màu đánh lên người Thần Tử đó, khiến hắn và cả những người đang định bước ra ở sau lưng hắn bay ngược trở về thần điện. Sau đó, anh mới thản nhiên nói:
“Thần Tử à? Ở trong mắt tôi cũng chỉ như con kiến mà thôi”.
“Bịch, bịch, bịch!”
Bên trong thần điện Tề Thiên, người ngã ngựa đổ la liệt. Hiển nhiên bọn họ đều không ngờ Diệp Thành lại thừa cơ ra tay, đến vị Thần Tử Trường Sinh kia cũng không ngờ được. Cho nên hắn ra thế nào thì lại về thế ấy, tông ngã luôn những Thần Tử và tu sĩ thanh niên đang định đi ra ở phía sau.
Phải biết rằng, những người đi vào thần điện Tề Thiên trước đó không chỉ có mấy vị Thần Tử đại giáo, mà còn có không ít thiếu niên anh tài của các tông môn khác. Bọn họ ít nhất cũng là cao thủ top hai mươi của thế hệ trẻ, nếu không thì đã không có tư cách vào trong.
Những tu sĩ này không hẳn xuất thân từ đại giáo, nhưng người nào cũng có tư chất hơn người, chí ít là Nguyên Anh trung kỳ, có thể dễ dàng đối kháng với một thần tướng.
Nếu bọn họ không nhận được tin khẩn, nghe nói trước cửa có biến lớn thì chắc chắn sẽ không ra ngoài sớm như vậy.
“Chết tiệt!”
“Chuyện gì vậy?”
“Mau ra, không thể bị thằng nhóc kia chặn ở cửa được”.
“…”
Mười mấy luồng sáng bỗng phóng ra từ bên trong thần điện Tề Thiên. Từ trong luồng sáng hiện ra bóng dáng mười mấy tu sĩ trẻ tuổi. Bọn họ người mắt tím tóc bạc, người toàn thân màu vàng, người tiên khí ẩn hiện, lại có người mắt lóe lên ánh sáng bạc.
Khí tức của mỗi một người đều mạnh đến tột đỉnh, không thua kém gì đám người thần tướng Thiên Tuyệt. Nhất là mấy vị Thần Tử đi đầu càng như mặt trời treo cao, Phong Linh chỉ nhìn bọn họ đã cảm giác như bị ánh sáng trên người bọn họ làm bị thương.
“Đáng sợ quá, đó là thực lực chân chính của Thần Tử đại giáo đây sao?”
Phong Linh cảm thấy ngạc nhiên, những ngày cô ta còn ở Vạn Yêu Môn, ỷ vào địa vị của ông nội mình mà được nuông chiều nên cũng không chăm chỉ tu hành, không biết sự chênh lệch giữa mình và những Thần Tử thiên tài chân chính.
Những tông môn nhỏ vừa thì cả người lẫn pháp khí phi hành đều bị Diệp Thành đánh tan nát, hủy diệt tất cả. Chỉ có vài đại giáo Chân Tiên là miễn cưỡng còn vài người sống sót. Nhưng có người chú ý đến, thần tướng Huyền Minh của Vô Cực Tông đã biến mất. Cách đó mấy nghìn trượng có nửa đoạn thần mâu cắm ngược trên mặt đất, hình như đó là binh khí của thần tướng Huyền Minh.
“Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Lẽ nào là các giáo đấu đá nhau ở trước cửa?”