“Có cần tiếp tục nữa không?”
Diệp Thành chắp hai tay sau lưng, lạnh nhạt nhìn đám người của Thanh Hải Kiếm Môn.
Lưu Cát vừa nãy còn ăn nói huênh hoang giờ nét mặt thoắt xanh thoắt trắng, mắt anh ta tóe ra lửa. Anh ta đang định nói thì ông già đứng phía sau đột nhiên đi vụt lên, nói: “Các hạ có võ đạo thông thiên, chúng tôi xin bái phục“.
Ông già này chính là chưởng môn của Thanh Hải Kiếm Môn - Từ Hoài Nghĩa. Tuy ông ta bản lĩnh cũng bình thường nhưng cũng đã nghe nói danh tiếng của Diệp Thành. Tuy trong lòng ông ta cũng thấy hơi bị thổi phồng lên quá, nhưng cũng không dám tùy tiện thăm dò, thế nên chỉ có thể lựa chọn cúi đầu.
Thấy một cô gái theo hầu Diệp Thành còn mạnh đến như vậy, Đường Thi Vũ không khỏi khấp khởi mừng thầm, liền cho Diệp Thành gia nhập đội ngay tại đó rồi lập tức đưa đội xuất phát.
“Động phủ của Tinh Tà lão nhân tọa lạc trong núi Linh Hương gần Yên Kinh, cả quá trình cần ba ngày, mọi người hãy làm tốt công tác chuẩn bị để cắm trại dã ngoại“.
Vừa nhắc đến chuyện chính là Đường Thi Vũ lập tức thể hiện ra sự giỏi giang tháo vát của mình, sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy.
Trong tay cô ta có mười lính đặc chủng tinh nhuệ đã sắp xếp xong từ lâu, mà đám người của Thanh Hải Kiếm Môn thì đã tìm hiểu trước về điểm đến và cũng đã chuẩn bị xong đồ đạc đem theo.
Họ cứ như định đi thám hiểm rừng sâu vậy, chuẩn bị chu đáo hết tất cả. Trong ba lô nhét đầy túi ngủ, lương thực quân nhu, lều bạt, ấm nước, dao quân dụng, vân vân... Chỉ có hai người Diệp Thành và Aokawa Sayuri là chỉ mặc bộ đồ rộng rãi thoải mái, cứ như là đi ra ngoài picnic vậy.
Đường Thi Vũ thấy vậy thì không khỏi khuyên nhủ: “Anh Diệp, núi Linh Hương không phải là nơi để du lịch đâu, không những có nhiều sâu độc và dã thú mà địa hình còn vô cùng hiểm trở, anh mà chuẩn bị qua loa thì e là...”
Diệp Thành lạnh nhạt nói: “Không sao đâu“.
Thấy anh ung dung như vậy, tuy Đường Thi Vũ nhíu mày thật chặt nhưng cũng không nói gì thêm nữa, thầm nghĩ: “Haizz, võ sĩ ai nấy đều bướng bỉnh như ai, chỉ có thể bảo cấp dưới đem thêm hai bộ trang bị nữa, khi họ nếm mùi đau khổ trong rừng rậm thì tất nhiên sẽ phải xin bên mình giúp đỡ“.
Rất nhanh sau đó, đội ngũ gồm gần hai mươi người đã bước vào trong rừng sâu.
Vừa mới bắt đầu còn có thể thấy mấy hộ nhà, nhưng càng vào sâu bên trong thì người qua đường càng lúc càng ít, đến cuối cùng thì chỉ còn lại đoàn người bọn họ.
Dọc đường đi cho dù là Đường Thi Vũ dẫn đội hay là những người khác, ánh mắt họ nhìn hai người Diệp Thành càng lúc càng quái dị.
“Hai người này lặn lội trong núi Linh Hương này mà cứ như đi trên đất bằng vậy“.
Đường Thi Vũ càng lúc càng kinh ngạc, dọc đường đi họ gặp phải hai bầy sói, một con rắn độc, đó là còn chưa kể những con rắn độc và muỗi lớn.
Cho dù là những lính đặc chủng được trang bị vũ trang hay những võ sĩ của Thanh Hải Kiếm Môn cũng chật vật ít nhiều, nhưng Diệp Thành và Aokawa Sayuri thì đều thản nhiên như không, từ đầu tới cuối không hề có một con sâu nào rơi vào người bọn họ.
Lúc vào núi thì đã là ba giờ chiều, rất nhanh sắc trời đã tối sầm, mọi người chuẩn bị dừng lại nghỉ ngơi. Đám binh sĩ thì thuần thục căng bạt nhóm lửa. Lấy nước, lương khô và các thực phẩm như rau đã được rút bớt nước, họ bắt đầu bận rộn.
Tuy Diệp Thành đã đến cảnh giới Tích Cốc nhưng Aokawa Sayuri thì vẫn chưa, hơn nữa anh cũng không muốn làm ra những chuyện kinh hãi thế tục, nên liền đứng lên, chọn đại một cái hồ lượn lờ quanh đó rồi bắt mấy con cá béo mập lên.
Tuy không có quá nhiều gia vị nhưng trong nhẫn không gian của anh có nhiều thảo mộc hoa cỏ quý hiếm, bốc đại một nắm bỏ lên là mùi thơm ngào ngạt.
Aokawa Sayuri như một cô vợ nhỏ dịu dàng làm sạch vảy cá một cách thuần thục, sau đó xiên vào cành cây bỏ lên lửa nướng, rất nhanh sau đó đã nướng con cá chín vàng ươm thơm ngào ngạt, những giọt mỡ sóng sánh trên con cá.
Những người khác thấy bữa tối thịnh soạn của hai người này rồi lại nhìn lương khô quân nhu nhạt toẹt của mình, trong lòng ngưỡng mộ và ghen tỵ vô cùng.
“Thượng tá, hai người này e là những cao thủ sống ở môi trường dã ngoại”, có lính đặc chủng thấp giọng nói: “Cá trong hồ đó vô cùng tinh ranh, mà họ lại có thể bắt được cá trong khi chẳng hề có bất cứ dụng cụ gì thế này, chắc chắn không phải người bình thường. Nếu trở mặt với họ trong chốn rừng sâu này, phần thắng của chúng ta không lớn“.
Đường Thi Vũ híp mắt, lạnh nhạt nói: “Không cần sốt ruột, chúng ta thả lỏng với bên ngoài, thắt chặt nội bộ là được, dù sao theo lời La Bằng nói thì người ta vẫn bày tỏ đầy đủ thành ý, chỉ cần chúng ta làm đúng theo như lời đã thỏa thuận thì chắc sẽ không có vấn đề gì đâu“.
Diệp Thành nghe thấy được hết cuộc trò chuyện này, sắc mặt anh không thay đổi mà chỉ mỉm cười. Chỉ cần Đường Thi Vũ làm đúng theo thỏa thuận thì tất nhiên anh cũng sẽ không xung đột với người của chính phủ. Còn về đám người của Thanh Hải Kiếm Môn...anh hoàn toàn không coi họ ra gì.
Một đêm im lặng, sáng sớm ngày hôm sau mọi người liền tiếp tục đi sâu vào trong rừng.
Càng đi mọi người càng kinh ngạc phát hiện, hai người Diệp Thành cứ như là đi đến đâu đều có thể bắt được những con thú hoang. Gà đồi thỏ rừng, chim bay cá lượn đều dễ dàng bắt được, thận chí có một lần Diệp Thành còn bắt được một con gấu đen to rồi gọi mọi người đến cùng ăn.
Cuối cùng vào buổi trưa ngày thứ ba, mọi người đã đến gần mục tiêu.
“Nếu ký hiệu trên bản đồ quân dụng này không sai thì nhiều nhất là ba trăm ki lô mét nữa là chúng ta sẽ đến mục tiêu”, Diệp Thành lấy bản đồ ra ước lượng rồi xua tay nói.
“Chủ nhân, ở đó thật sự có động phủ Huyền Tiên sao? Liệu có nguy hiểm không?”, Aokawa Sayuri hơi lo lắng.
Trong lòng cô ta, Thần Cảnh là một sự tồn tại cao tít tắp, còn về Huyền Tiên phía trên Thần Cảnh thì đó là thần thoại luôn rồi, cùng đẳng cấp với Hồ ly Tamamonomae và Otengu.
Diệp Thành cười ngạo nghễ: “Cô cứ yên tâm đi, cho dù Tinh Tà lão nhân còn sống thì cũng không làm gì được chủ nhân của cô đâu, huống hồ đây chỉ là động phủ của lão mà thôi.”
Anh nói thế, đôi mắt chợt động đậy nhìn về phía trước.
Mấy phút sau, sắc mặt Từ Hoài Nghĩa chợt thay đổi, ông ta ra hiệu cho mọi người đứng lại.
“Có chuyện gì sao?”
Đám người Lưu Cát kinh ngạc thì thấy bụi cỏ rẽ đôi ra, một con sói lớn trắng như tuyết nhảy vọt ra. Con sói lớn này trông rất cường tráng, người nó dài tầm bốn năm mét, trông như một con hung thú thời xa xưa. Nhưng đáng sợ hơn là trên lưng nó còn có một người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn.
Trông gã còn cường tráng hơn cả con sói, có thể nói là Sở Bá Vương sống lại trông cũng chỉ như thế này là cùng.
Thấy dáng vẻ của gã, Từ Hoài Nghĩa run lên, vội vàng đi lên trước quỳ một gối xuống, cung kính nói: “Bái kiến Quỷ Lang đại nhân“.
“Quốc sư nước Việt, Võ Thánh Quỷ Lang?”
Mạng lưới tình báo của Long Đằng bao trùm rộng rãi, tông sư Đường Thi Vũ không là người trong võ đạo nhưng cũng đã từng nhìn thấy bức ảnh của người đàn ông, thế nên biết kẻ này là một kẻ địch mạnh.
“Có cần ra tay xử lý gã ngay tại đây không?”
Sát ý xẹt qua trong lòng Đường Thi Vũ, dưới Quỷ Lang còn có con sói trắng lớn, nó lập tức gầm lên.
“Hửm?”, mặt Quỷ Lang đanh lại, gã nhìn Đường Thi Vũ: “Con nhóc này, đừng nói là là cô định ra tay với bản tôn đấy nhé?”