Thế nên viên linh đan thượng phẩm đủ để khiến Diệp Thành trực tiếp đột phá đến Xuất Khiếu đỉnh phong, thậm chí Kim Đan hóa Nguyên Anh, phần lớn sức mạnh trong đó đều được dùng để tu hành thân thể Hải Hoàng Lưu Ly, đủ để khiến thần thể này được tu luyện tới chỉ còn cách đại viên mãn một bước mới thôi.
Cho dù như vậy, một năm rưỡi khổ công tu luyện cũng giúp tu vi của Diệp Thành tăng lên đến Kim Đan đỉnh phong. Chỉ cần qua khoảng thời gian đó là anh hoàn toàn có thể đột phá đến cảnh giới Xuất Khiếu, nhưng Diệp Thành lo lắng thời gian quá lâu, người nhà sẽ xảy ra chuyện, thế nên mới xuất quan sớm.
“Lúc này mình chỉ cần một thời cơ nữa là đến cảnh giới Xuất Khiếu rồi, nếu cần thì mình có thể trực tiếp tiến hành bước đó“. Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
Diệp Thành khẽ híp mắt như có điều suy nghĩ. Anh cảm nhận được chân nguyên cuồn cuộn trong cơ thể hùng hậu hơn lúc trước nhiều lần, gần như là gấp mười lần Kim Đan thông thường. Hơn nữa sức mạnh này sục sôi cuộn trào, bất kể lúc nào cũng có thể phá vỡ màn chắn để bước vào một cảnh giới mới, nhưng nó vẫn luôn bị Diệp Thành áp chế.
Từ khi sống lại đến nay, anh đều cố gắng tu hành mỗi một cảnh giới đến mức hoàn hảo nhất. Lúc này anh có thể cảm nhận được, anh chỉ cần một thời cơ nữa là có thể bước vào cảnh giới tiếp theo. Khi thời cơ đó đến, anh có thể thuận theo tự nhiên, bước vào cảnh giới Xuất Khiếu.
Hơn nữa thân thể Hải Hoàng Lưu Ly đã gần đạt đến mức độ hoàn hảo, trên cả Trái Đất này, kẻ có thể uy hiếp anh chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Cho dù linh khí có khôi phục cũng không thể gây uy hiếp gì đến anh.
“Huyết Ma lão tổ kia mà còn dám xuất hiện trước mặt mình, mình sẽ đấm một cú cho nát linh hồn của lão ta luôn“. Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
Diệp Thành khinh thường cười lạnh, tiện tay đánh ra một cú khá nhẹ.
“Ầm ầm!”
Tiếng hư không bị xé toạc vang lên, một quyền kình không khí vô hình bay vèo ra, bay xa hơn trăm mét, nó va vào vách núi tuyết cao hơn trăm mét. Núi tuyết đó rung lên dữ dội, bị in lên vết quyền khổng lồ rộng hơn mười mét, sâu hơn mười mét bởi quyền kình. Tuyết đọng một lớp dày bị rơi ào ào từ trên núi xuống như hàng vạn con ngựa đang phi nhanh, tạo thành một vụ sạt lở tuyết cỡ nhỏ!
Uy lực một quyền, đủ để rung chuyển cả ngọn núi!
Mà vừa nãy, Diệp Thành hoàn toàn không dùng chân nguyên, chỉ đơn thuần dựa vào sức mạnh của cơ thể.
Thân thể Hải Hoàng một khi đạt đến Tiểu Thành thì gần như có thể sánh bằng linh thể Đại Thành thông thường. Mà lúc này anh đã tới gần thần thể Đại Thành, có nhiều tu sĩ mới bước vào Nguyên Anh cũng chỉ có sức mạnh tầm này thôi. Không dựa vào phép thần thông và thuật pháp, các chân nguyên pháp bảo, họ chỉ thuần túy dựa vào cơ thể xác thịt thì chưa chắc đã là đối thủ của Diệp Thành.
Lúc này trên Trái Đất cơ bản là không có thứ gì có thể uy hiếp được anh nữa. Không cần nói đến họ, cho dù là tu sĩ cảnh giới Kim Đan Diệp Thành cũng có thể tay không xé rách chứ đừng nói đến những lão tổ Huyền Tiên trên Trái Đất này, họ chẳng đáng một xu.
“Xem ra đến lúc quay về rồi. Cũng không biết rốt cuộc mình tu luyện bao lâu, không biết bố mẹ có lo lắng không“.
Trong núi không biết năm tháng trôi qua thế nào, Diệp Thành bế quan chuyên tâm vô cùng, đâu có tính được đã qua bao nhiêu ngày?
“Hửm?”
Vừa nới ra khỏi khe núi, anh đã nhướng mày. Trước đó trong vùng băng tuyết ngợp trời nên anh không chú ý, giờ nhìn thấy rìa thành phố anh mới biết linh khí trên Trái Đất này đã gấp mười lần so với lúc trước.
“Xem ra giai đoạn đầu tiên của quá trình linh khí khôi phục đã bắt đầu rồi“.
Anh nhíu mày, anh rất nóng lòng muốn biết rốt cuộc mình đã biến mất bao lâu, trên Trái Đất đã xảy ra những chuyện gì. Mà vừa hay gần đây có một người có thể hỏi để biết những chuyện này...
Diệp Thành tìm được Gấu Đen trong quán rượu Tuyết Thành.
Có thể nhìn thấy rõ ràng ảnh hưởng mà linh khí khôi phục đem lại cho Trái Đất này. Trước đây mọi người trong quán rượu tuy cũng có người ăn mặc kỳ lạ, nhưng chủ yếu vẫn là các trang phục bình thường. Nhưng lúc này ở đây đã có nhiều người mặc đồ cổ trang đi đi lại lại, có người thậm chí còn đeo bảo kiếm sau lưng.
Diệp Thành đang chuyên tâm thăm dò, họ hoàn toàn chỉ là những người bình thường, vậy mục đích của việc này cũng chỉ là theo phong trào mà thôi.
Điều này ít nhất có thể chứng minh rằng trong khoảng thời gian anh vắng mặt, trên Trái Đất đã xuất hiện nhiều người mặc đồ cổ trang, hơn nữa sức ảnh hưởng của những người này không hề nhỏ, thậm chí biến những trang phục này thành trào lưu phổ biến hiện giờ.
Diệp Thành nhìn một lúc, trong lòng đã có tính toán, nhưng anh không nói gì mà nở nụ cười nhạt, nhìn Gấu Đen.
Vừa nãy, Gấu Đen đang mang theo các vệ sĩ đến quán uống rượu. Rượu trắng nồng độ cao uống một ly lại tiếp một ly. Tửu lượng của ông ta rất cao, hiển nhiên không hề sợ rượu mạnh, nhưng lúc nhìn thấy Diệp Thành...
“Ào ào!”
Cứ như có một chậu nước lạnh đổ xuống đầu ông ta vậy.
Từ đầu tới chân Gấu Đen lạnh toát. Ông ta cứng đơ ở đó, người run lẩy bẩy, nói với giọng run rẩy:
“Diệp... Diệp Tiên sư?”
Cho dù ông ta đã được thấy một Diệp Thành bình thường, nhưng kể từ trận chiến trong vùng núi tuyết đó, khuôn mặt của Diệp Thành đã được lan truyền ra cả thế giới, Gấu Đen lúc nào cũng quan tâm đến việc này, sao có thể không biết được chứ. Hơn nữa ông ta còn từng làm một số việc, hiểu biết khá nhiều về Diệp Thành.
Nhưng Diệp Tiên sư không phải đã chết trong núi tuyết rồi sao? Huyết Ma tự nổ đã khiến anh bị nổ tới nỗi toàn thân nát bấy, hồn bay phách tán rồi, sao có thể nhìn thấy anh ở chỗ này được?
Ông ta run rẩy đứng đó, người run lên dữ dội, sự sợ hãi vô hạn bóp nghẹt trái tim ông ta.
“Ồ, Gấu Đen bạn tôi, sao ông thấy tôi mà lại sợ hãi như vậy?”
Diệp Thành nhàn nhã chắp tay đi qua, lấy một ly cocktail từ trong tay bartender, nhìn Gấu Đen nở nụ cười nhạt. Những vệ sĩ xung quanh muốn xông tới chặn nhưng lại như trúng Định Thân thuật, không thể động đậy.
Gấu Đen cũng không chịu nổi nữa, liền quỳ rạp xuống đất cầu xin: “Diệp Tiên sư, tôi không có cách nào khác mà! Lúc đó hai mươi Thần Cảnh tới tìm tôi muốn lấy bản đồ của Lâm Hải Tuyết Nguyên và núi tuyết. Tôi không thể nào không nói cho họ được, nếu không với thủ đoạn của Hắc Y Đại giáo chủ, e là tôi sẽ sống không bằng chết!”
“Ông sợ Hắc Y Đại giáo chủ và cường giả Thần Cảnh, thế không sợ tôi à?”
Diệp Thành cười nhạt, trong đôi mắt anh tựa như có thủy triều cuồn cuộn đang sôi trào.
Anh giơ tay ra búng một cái, đầu ngón tay liền bắn ra một luồng ánh màu xanh lam. Trong ánh mắt hoảng sợ của Gấu Đen, nó chui tọt vào cơ thể ông ta.
“Vậy thì giờ hãy cảm nhận sự đáng sợ của tôi đi“.
Diệp Thành bình tĩnh nói. Dưới chân anh, Gấu Đen điên cuồng lăn lộn, gào thét đau khổ, cứ như phải chịu cực hình tàn khốc chốn địa ngục.
Khoảng năm phút sau, anh lại búng tay, lạnh nhạt nói: “Bây giờ hãy nói cho tôi biết, hai năm gần đây đã xảy ra chuyện gì?”
Lúc anh đi vào quán rượu thì đã nhìn đồng hồ điện tử, vì thế anh biết được mình đã bế quan bao lâu.
“Nếu tin tình báo của ông chính xác và làm tôi hài lòng, vậy thì tôi sẽ nể mặt Đường Tuấn Nghị mà tha cho ông một mạng. Nhưng nếu có dù chỉ một chữ là giả, tôi sẽ khiến ông...sống không bằng chết!”
Nếu có người tay cầm đao gào với Gấu Đen rằng sẽ khiến ông ta sống không bằng chết, ông ta cũng không tin. Nhưng Diệp Thành chỉ nói một câu rất nhẹ nhàng hời hợt như vậy, ông ta đã run rẩy không ngừng, bởi ông ta quá hiểu rõ sự khủng khiếp của con người này.
Gấu Đen run rẩy nói, Diệp Thành nhíu mày càng lúc càng chặt.
“Không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy!”