Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 325: Chương 325: Mấy người đồng loạt lên đi




Lời Tiêu Phúc vừa dứt, trong cả biệt phủ nhà họ Tiêu lập tức im ắng. Ánh mắt mọi người đều đổ dồn hết vào Diệp Thành, họ đang đợi vị Võ Thần này lựa chọn.

Tiến thì đối đầu trực tiếp với tám vị Võ Thánh, còn thêm một người có thực lực tương đương Cừu Lăng Vân – Tiêu Phúc, cho dù Tiêu Nghĩa Tuyệt đích thân tới thì cũng chưa chắc là đối thủ của đám người này

Lui, thanh danh bị hủy, một phủ hai các ba môn bốn phái cùng nhau gây khó dễ. Diệp Thành mạnh hơn nữa thì cũng chưa phải là đối thủ của nhiều cường giả thế này, chỉ còn đường chết.

Tiến là chết, lùi cũng không sống nổi, khí thế to lớn của Diệp Thành lúc mới tới chỉ kéo dài năm phút rồi anh đột nhiên rơi vào tình trạng lựa chọn sinh tử.

Vạn người nhìn chằm chằm, trên trán Lục Tinh Hà toát ra mồ hôi. Dù cho anh ta đã học Tinh Tà kiếm phổ nhưng dù sao cũng chỉ là học được vài chiêu thôi. Nếu hôm nay trở mặt với nhiều người như vậy, hiển nhiên là cực kỳ nguy hiểm.

Nhưng Tinh Hà cư sĩ có bao giờ sợ chết chứ?

Lục Tinh Hà cắn răng nói: “Dù thế, Diệp Tiên sư cũng đã có ơn với tôi, hôm nay tôi…”

Anh ta còn chưa nói xong, Diệp Thành lạnh nhạt xua tay nói: “Anh lùi ra đi, bảo vệ tốt Băng Dao giúp tôi!”

Sắc mặt Lục Tinh Hà hơi giật mình, anh ta thấy vẻ mặt Diệp Thành lạnh nhạt như mọi chuyện đều nằm trong dự đoán thì đột nhiên nhớ tới ngày đó – ngày Diệp Thành xuất hiện với mái tóc xanh, dáng vẻ không hề khác thần tiên hạ phàm, rồi anh ta bỗng cảm thấy mình đúng là lo bò trắng răng.

Lục Tinh Hà nhẹ nhàng đáp một tiếng rồi lùi ra sau vài bước, đứng bên cạnh ghế chủ tọa, bàn tay đặt trên chuôi kiếm, đứng một cách ngạo nghễ.

Thấy thế, mấy người Thương Long Thất Kiếm đều khá vui sướng, họ mở miệng nói: “Nói vậy thì Diệp Võ Thần đã đồng ý sẽ chỉ bảo họ một chút rồi sao?”

Nhưng Diệp Thành lại lắc đầu, hành động này khiến mọi người nhướng mày, người này… chẳng lẽ muốn trốn? Nếu như anh thật sự có thực lực Thần Cảnh, nếu chỉ để chuyên tâm chạy trốn thì mọi người đúng là hết cách.

Nhất thời, mọi người đều nín thở tập trung vào anh, nâng cao cảnh giác để có thể ra tay ngăn cản bất cứ lúc nào, họ sợ người này chạy trốn.

Nhưng Diệp Thành lại thản nhiên đặt ly rượu xuống, ngẩng đầu thờ ơ nói: “Tám người? Quá ít, mấy người cùng lên đi. Tôi đây có sợ gì đâu chứ?”

Lời này vừa dứt, toàn trường xôn xao.

Tám người, quá ít? Diệp Thành vừa nói ra thì sắc mặt Tiêu Phúc cũng thay đổi.

Tám Võ Thánh đứng chắp tay giữa không trung, khí huyết nội lực của họ cao tới cực hạn giống như tám tông đồ giáng trần. Nếu không có kiếm khí bay đầy trời thì cũng là ánh đao ngạo thế, hoặc là hư vô mờ mịt… trong tám người, tu vi kẻ thấp nhất là Thánh Vực cấp cao, người lãnh đạo là Tiêu Phúc càng thêm sâu không lường được, đã tiến nửa bước vào Thần Cảnh.

Tám Võ Thánh như vậy bắt tay, dù là Ito Musashi sống lại thì cũng không dám chắc mình sẽ thắng.

Mà Diệp Thành này còn ngại quá ít?

Vẻ mặt Tiêu Phúc trở nên nghiêm trọng, đột nhiên nhìn về phía môn chủ Đường Môn – Đường Tuấn Nghị: “Đường môn chủ, ngày đó chúng ta đã thỏa thuận xong là đồng loạt ra tay, vì sao ông lại phản bội?”

Đường Tuấn Nghị hừ lạnh một tiếng: “Tiêu quản gia, Đường mỗ chỉ đồng ý là nghênh đón Võ Thần với các người thôi, từ lúc đó tới giờ chưa từng đồng ý sẽ làm ra hành động bất kính với Diệp Võ Thần như thế này. Trận đấu hôm nay, Đường môn chúng tôi không tham dự!”

Ông ấy vừa nói xong, mọi người xung quanh lập tức nhìn sang bằng ánh mắt khinh thường, hiển nhiên họ đang cảm thấy môn chủ Đường Môn nhát gan sợ phiền phức, không thể coi là anh hùng. Ngay cả đệ tử Đường Môn cũng cảm thấy mất mặt, không dám ngẩng đầu.

Chỉ có Đường Tông Trạch thở phào nhẹ nhõm, biết việc mình kể về uy nghiêm ngày đó của Diệp Võ Thần cho bố nghe đã có tác dụng.

Đường Tuấn Nghị như không hề nhận thấy ánh mắt khinh miệt của mọi người, ông ấy híp mắt nhìn chằm chằm vào trong sân, thầm nghĩ trong lòng: “Diệp Võ Thần, cậu có bễ nghễ thiên hạ như Tông Trạch nói không, hãy cho tôi được chứng kiến tận mắt đi!”

“Ha ha, Diệp Võ Thần, đừng nói là sợ chiến nhé. Sợ nên cố ý nói cho to!”, Tiêu Dao ở cạnh không nhịn được mà mỉa mai Diệp Thành.

“Bản tôn nói chuyện, loại vai dưới như cậu sao có thể chen mồm! Vả miệng!”, Diệp Thành ngước mắt lên, hừ lạnh một tiếng, bàn tay trong tay áo nhẹ nhàng vung lên.

“Bốp…”

Tiêu Dao như bị một bàn tay vô hình đột nhiên xuất hiện trên không tát xuống, cơ thể như bị xe lửa tông vào, bay lên không trung, thậm chí tạo thành một cái hố lớn trong đại sảnh của biệt phủ nhà họ Tiêu.

Đợi vài đệ tử biệt phủ nhà họ Tiêu nhìn sang, tất cả đều thấy gương mặt của Tiêu Dao sưng phù, răng rơi đầy đất, ngay cả nói cũng chẳng mở miệng nổi.

Sắc mặt mọi người thay đổi, đây cậu cả nhà họ Tiêu. Dù sao anh ta cũng là cường giả Thánh Vực, một thành viên của Thương Long Thất Kiếm, thế mà ngay cả một cái tát của Diệp Thành mà cũng không chịu nổi.

“To gan!”

Mọi người biến sắc ngay lập tức.

Một cái tát này của Diệp Thành đánh Tiêu Dao nhưng trên thực tế, nó cũng đánh vào mặt mọi người ở đây, giống như dựng ngón tay giữa lên và bảo với họ: Tôi không nhắm vào ai, tôi chỉ nói đám các người là rác rưởi!

Tiêu Phúc thấy thế thì càng giận dữ, nhưng dù gì lão cũng là cường giả chân truyền của nhà họ Tiêu, công phu, tính cách đã được bồi dưỡng một cách thâm sâu nên lão cố gắng áp cơn giận xuống, vẻ mặt bình tĩnh nói:

“Diệp Võ Thần, lớp dưới phạm sai thì giáo dục nhẹ nhàng là được. Tám vị Võ Thánh còn đang chờ, cậu đường đường là Võ Thần, có thể sánh ngang với gia chủ, nên ra mặt chỉ dạy cho họ một chút!”

“Không sai, không sai! Diệp Võ Thần, đừng từ chối!”. Sáu người còn lại của Thương Long liên tiếp hùa vào.

Lúc này, tất cả đều dồn sự chú ý vào Diệp Thành, nội lực cô đặc dần, sát khí lan tràn xung quanh. Rõ ràng Diệp Thành không nói lời nào, anh trở mặt ngay lập tức.

Diệp Thành như không hề nhận thấy, anh còn ngẩng đầu nhìn họ đầy hứng thú: “Chỉ có tám người?”

“Võ Thần có thể đánh thắng chúng tôi rồi hẵng tiếp tục đánh với người khác!”, Nhậm Ly Phong cười nói.

Những người còn lại đứng chắp tay sau lưng, sừng sững giữa không trung, uy nghiêm ngời ngời. Khí thế toàn thân như núi cao, to lớn dạt dào, không ai nói gì.

“Một khi tôi ra tay thì không bị thương cũng tàn. Các người xảy ra chuyện gì cũng đừng trách Diệp mỗ đã cảnh báo trước nhé!”, Diệp Thành thản nhiên nói.

“Ha ha ha!”, mấy Võ Thánh đều cười như điên.

“Diệp Võ Thần, chúng ta đấu pháp, không luận sống chết, cứ thoải mái ra tay!”, Viên Chân cười nói, đầu trọc như mặt trời ban trưa, phát sáng rực rỡ như La Hán chuyển thế.

“Được!”

Diệp Thành đặt ly rượu xuống, đứng lên, nhảy vào giữa sân.

Trong sân biệt phủ nhà Tiêu lớn khoảng ba sân bóng, lúc này, khách khứa đã được mời vào trong sảnh, mở pháp trận bảo vệ, để mặc chín người kia ở ngoài đánh đến chết đến sống.

Mọi người nín thở, trong mắt Tần Thư Hoàn lóe lên tia hưng phấn.

“Đến đi!”

Trận đấu long trời lở đất, ngàn năm một thuở của Võ Thánh rốt cuộc bắt đầu rồi! Ngay cả đám người Đường Tuấn Nghị cũng ngồi ngay ngắn, trịnh trọng ngẩng đầu, võ sĩ khác thì càng thêm hưng phấn.

Một bên là bảy Võ Thánh, còn có Tiêu Phúc thực lực chưa thể hiện,

Một bên là Diệp Võ Thần danh tiếng hiển hách, được cho là đã giết chết Ito Musashi.

Trận đấu tuyệt vời, hiến cả trời trăng rung chuyển. về mức độ đặc sắc của nó thì còn cao hơn cả trận của Diệp Thành với Cừu Lăng Vân, đủ khiến cho nhiều người nhớ mãi vào vô số năm về sau. Không biết trong trận này sẽ có bao nhiêu Võ Thánh quật khởi, bao nhiêu rơi xuống. Đam Mỹ Hài

Nhưng có nhiều người càng tin bên bại chắc chắn là Diệp Thành.

Chỉ có mấy người Liễu Băng Dao, Lục Tinh Hà là căng thẳng, lo lắng nhìn chằm chằm Diệp Thành, trong lòng thầm cầu nguyện anh sẽ thắng.

Đáng tiếc, mọi việc xảy ra kế tiếp lại khiến mọi người chấn động muốn rớt cả tròng mắt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.