Tử Vân Đan là tên một loại đan được giúp thăng lên cấp bậc Trúc Cơ, nếu như có thể luyện ra Tử Vân Đan, Diệp Thành có thể thăng cấp thành công lên Trúc Cơ, nếu vậy, thực lực của anh sẽ có tăng vọt.
Anh quyết tâm nhất định mình phải có được cây Băng Tế Lan này.
Nghĩ tới đây, anh nhìn Thẩm Minh Nhan, thản nhiên nói: “Chăm sóc cô ta cũng được nhưng tôi muốn mặt dây chuyền trong tay cô ta!”
“Cái gì?”, Thẩm Minh Nhan hét lớn.
Mặt dây chuyền này là quà do mẹ cô ta tặng, không biết vì sao trong này lại có một loại thực vật có tác dụng an thần tĩnh tâm.
Những khi tâm trạng khó ở, buồn bực tích tụ trong lòng, cô ta sẽ lấy ra để vuốt ve, điều kỳ diệu là chỉ cần vuốt mấy cái, cảm xúc cũng sẽ dễ chịu hơn hẳn.
Mặt dây chuyền này đã bên cạnh cô ta nhiều năm, dù thế nào thì Thẩm Minh Nhan cũng không muốn tặng nó cho người khác, huống chi còn phải tặng Diệp Thành đáng ghét này.
Nhưng ông nội Thẩm Thiên Minh của cô ta lại nói: “Minh Nhan, đưa mặt dây chuyền cho tiền bối đi!”
“Ông nội!”, Thẩm Minh Nhan thốt lên một tiếng: “Đây là quà của mẹ tặng cháu, không thể cho ai được!”
Thẩm Thiên Minh dùng giọng điệu nghiêm khắc nói: “Chẳng lẽ cháu không chịu nghe lời của ông nội luôn sao?”
Thẩm Minh Nhan thấy vẻ mặt ông nội nghiêm túc không cho phép cãi lời thì chảy nước mắt, ấm ức tháo mặt dây chuyền xuống, đưa cho Diệp Thành.
Diệp Thành nắm Băng Tế Lan trong tay là lập tức cảm nhận được dược lực của nó, trong lòng cực kỳ kích động.
Rồi anh nhìn Thẩm Minh Nhan, nước mắt tủi thân đã chảy dài trên mặt cô ta.
Anh nhìn cô ta, đột nhiên thấy mềm lòng, mở miệng nói: “Giơ tay ra đây!”
“Anh nói gì?”, Thẩm Minh Nhan gần như đang dùng ánh mắt muốn ăn thịt người để nhìn anh.
Diệp Thành thản nhiên đáp: “Tôi bảo cô giơ tay ra, tôi cho cô một thứ, coi như tôi cũng tặng cô một món quà, có qua có lại!”
“Tôi không cần!”
Thẩm Minh Nhan vừa từ chối xong, Diệp Thành đã đi qua người Thẩm Thiên Minh, túm lấy tay Thẩm Minh Nhan.
“Đồ lưu manh, anh làm gì đó!”, Thẩm Minh Nhan không khỏi tức giận.
Diệp Thành hờ hững nói: “Tôi cho cô một cơ duyên, chỉ một lần này thôi, cô phải giữ cho chắc đấy!”
Anh vừa dứt lời là lập tức truyền một tia linh khí trong cơ thể vào trong người Thẩm Minh Nhan.
Đối với võ sĩ, linh khí giống như nguồn năng lượng mạnh nhất ở thế giới này, dù chỉ là một chút xíu, nó cũng có thể giúp họ mạnh lên rất nhiều.
Nói cách khác, sức mạnh của võ sĩ giống như một ngọn lửa trên ngọn nến rất nhỏ, sức nóng cũng không bao nhiêu.
Mà linh khí lại giống như nguồn sức mạnh khi núi lửa phun trào, hai thứ này khác biệt một trời một vực, không thể so sánh.
Nếu Thẩm Minh Nhan chỉ là ngọn lửa được thắp bởi ngọn nến, còn Diệp Thành trước khi sống lại chính là mặt trời ánh nắng chói chang, chênh lệch giữa hai người đâu chỉ là lớn bình thường.
Cho dù là hiện giờ, trong cơ thể Diệp Thành chỉ có chút xíu linh khí nhưng anh vẫn mạnh hơn Thẩm Minh Nhan rất nhiều.
Thẩm Minh Nhan cảm thấy được có một nguồn năng lượng đang ào ạt tiến vào trong cơ thể, năng lượng mạnh mẽ tới mức như muốn làm cô tan chảy.
Sắc mặt cô ta hoảng sợ, muốn rút tay ra nhưng lúc này, Diệp Thành cũng đã buông tay.
Cả quá trình cũng chỉ có một giây đồng hồ.
Thẩm Minh Nhan hốt hoảng nhìn Diệp Thành: “Anh làm gì tôi?”
Diệp Thành nhìn đối phương, thản nhiên nói: “Có lẽ bây giờ cô đã có thể luyện được Ám Kình rồi, tôi chỉ thuận tay giúp cô tăng cường kinh mạch, sau này cô có thể luyện võ rất dễ dàng”.
“Hả…”, không chỉ Thẩm Minh Nhan mà ngay cả Thẩm Thiên Minh cũng choáng váng khi nghe.
Một giây thời gian là đã có thể đưa Thẩm Minh Nhan đạt tới Ám Kình? Chuyện này…
Việc này quá thần kỳ!
Võ sĩ có thiên phú mạnh mẽ muốn vượt qua cấp bậc này thì cũng phải mất hơn năm, sáu năm.
Chẳng lẽ Diệp Thành thật sự có thể thành công chỉ trong một giây kia…
Thẩm Thiên Minh vội nhìn về phía cháu gái, hỏi dồn: “Minh Nhan, cháu cảm thấy thế nào?”
Thẩm Minh Nhan nhắm mắt, một lát sau, nước mắt lại chảy trên mặt cô: “Ông nội… Hình như con thật sự cảm nhận được Ám Kình rồi… Hơn nữa kinh mạch còn thông thoáng hơn trước gấp bội”.
Thẩm Thiên Minh mừng rỡ, bật thốt thành tiếng: “Còn không mau dập đầu cảm ơn tiền bối đi!”
Thẩm Minh Nhan được cơ duyên này rồi cũng đã chịu phục, cảm động đến mức rơi lệ, cô ta hoàn toàn tin phục Diệp Thành rồi. Khi cô ta định quỳ lạy thì anh lại đột ngột đứng lên: “Tôi đã nói là có qua có lại rồi mà, giờ tôi còn chút việc, sau này có duyên thì hai bên sẽ gặp lại, còn nếu không có duyên phận thì đừng làm phiền tôi nữa!”
Diệp Thành vừa dứt lời, anh đứng lên rồi đi tới chỗ nối liền giữa các toa xe mà không hề quay đầu lại.
Thẩm Minh Nhan nhìn theo bóng lưng anh, không nhịn được mà hỏi ông nội mình: “Ông nội, để tiền bối đi vậy sao ạ? Có cần sai người điều tra một chút không?”
Thẩm Thiên Minh vội nói: “Tạm thời đừng hành động thiếu suy nghĩ, tính cách tiền bối rất ngạo mạn, đừng chọc giận đối phương!”
…
Diệp Thành rời khỏi ghế, đi vào buồng vệ sinh, khóa kỹ cửa rồi mới lôi mặt dây chuyền từ trong túi ra, chuẩn bị bắt đầu luyện chế Tử Vân Đan.
Luyện chế loại đan dược hạ phẩm cấp bậc Trúc Cơ này, anh không cần lò đan gì cả, chỉ cần dùng linh lực dồn tới bàn tay để nung là được, trước khi xuống xe là sẽ luyện chế thành công thôi.
Một gốc cây Băng Tế Lan trong tay anh nhanh chóng bị nghiền thành bụi phấn, sau đó linh lực tràn vào Băng Tế Lan hóa thành chất lỏng chậm rãi xoay tròn, theo dòng linh lực của Diệp Thành thúc đẩy, chất lỏng dần dần cô đọng.
Khi tàu từ từ dừng bánh, ngón tay Diệp Thành khẽ bóp mạnh vào trong, linh lực lập tức bao quanh, ba viên Tử Vân Đan màu tím lớn cỡ hạt gạo đã thành hình.
Có mấy viên đan dược này, mình có thể bước vào Trúc Cơ Kỳ rồi.
Cấp bậc tu vi của người chân chia thành chín bậc, lần lượt là: Trúc Cơ, Tu Thể, Kim Đan, Xuất Khiếu, Nguyên Anh, Hợp Đạo, Phi Thăng, Độ Kiếp, Đại Thừa.
Ngón tay Diệp Thành búng lên, một viên tử Vân Đan rơi vào trong miệng anh.
Trong tích tắc, dược lực lan ra, một cảm giác mát lạnh chạy xuống dưới, hóa thành linh lực tinh khiết nhất, chạy khắp xương cốt.
Diệp Thành tức khắc tiến vào Trúc Cơ sơ kỳ.
Linh khí trong cơ thể dồi dào hơn vừa nãy gấp trăm lần.
Lúc này, loa thông báo vang lên: “Xin quý hành khách chú ý, đoàn tàu sắp tới ga Hải Thành…”
“Đến Hải Thành rồi à?”, Diệp Thành nở nụ cười tàn nhẫn.
“Bạch Tiểu Huyên, đời trước cô dám cấu kết với nhân tình, hại tôi thảm thật! Đời này phải để tôi chơi với cô cho đã đời, yên tâm đi, các người sẽ không dễ dàng được chết đâu, tôi muốn từ từ đùa chết các người!”
- ------------------