Hơn nữa, cho dù thật sự là một món thần binh thì sao chứ? Có năm món chuẩn tiên bảo ở đây thì Diệp Thành có dùng thần binh nào đi nữa cũng là vô nghĩa.
Đến cả những người ở trên Trái Đất bao gồm cả đệ tử của phái Sương Diệp cũng cảm thấy hơi xấu hổ, đến cả ăn mày cũng không dùng thanh sắt gỉ sét như thế để đi ăn xin bao giờ cả!
Các trưởng lão kia còn đang chế nhạo thì Diệp Thành đã hừ lạnh một tiếng: “Ồn ào”.
Thần lực mạnh mẽ không thể tưởng tượng nổi liên tục được rót vào mảnh kiếm gỉ sét, ngay sau đó lớp gỉ sét trên thanh kiếm gãy hoàn toàn biến mất, trên thân kiếm lóe lên những luồng ánh sáng rực rỡ, sau đó có một luồng khí tức mạnh mẽ tới nỗi không thể tưởng tượng nổi bộc phát từ trong thanh kiếm gãy.
“Uỳnh uỳnh uỳnh!”
Ngay lúc đó, vô số sấm sét màu xanh hòa cùng với thần lôi ngũ sắc liên tục bùng nổ bên ngoài thanh kiếm gãy, đó không chỉ là pháp tắc mà trong đó còn có cả sức mạnh của trời đất.
Mọi người cảm thấy như có một vị thần linh cao vạn trượng đang đứng trước mặt mình vậy, ánh sáng thần thánh mạnh mẽ bay múa khắp bầu trời, giống như một vầng mặt trời lớn mọc lên ngoài Địa Cầu chiếu rọi khắp mọi nơi vậy. Tất cả mọi người đều run rẩy sợ hãi dưới ánh sáng thần thánh rực rỡ này.
Mà trước thanh kiếm gãy này, dường như năm món chuẩn tiên bảo chỉ như món đồ chơi của trẻ con vậy, căn bản không thể nào chống lại nổi.
“Đây là…”
Tất cả mọi người trợn tròn mắt, một số trưởng lão lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc và sợ hãi, trong đó có cả những người trải sự đời như Vân Cực trưởng lão thì trong lòng vô cùng kinh sợ, lập tức sử dụng chuẩn tiên bảo để rút lui.
Nhưng đã quá muộn rồi…
“Răng rắc!”
Diệp Thành dùng thanh kiếm gãy làm đao, một đao chém xuống.
“Thần Lôi Khai Thiên Đao!”
“Trời đất ơi, anh ta có còn là người không?”
Mọi người đều vô cùng kinh hãi nhìn chằm chằm về phía chiến trường.
Một đao của Diệp Thành quá kinh khủng, bảy trưởng lão đang vây công anh thì hai người bị chém chết ngay lập tức, đến cả thần hồn và nguyên anh đều bị hủy diệt.