Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 415: Chương 415: Người lớn đánh trẻ con




Nhũ băng đánh trúng bức tường chắn Phật quang, vô số vụn gỗ lập tức bắn ra, giống như mũi khoan xoay tròn thật nhanh trên gỗ vậy. Sau một loạt tiếng khoan vù vù, nhũ băng gần như đã khoan sâu vào trong hai mét, hoàn toàn không thấy phần đuôi, thiếu chút nữa là xuyên thủng toàn bộ bức tường mới dừng lại.

Chuyện này khiến Hoạt Phật Lãng Nhật sợ toát mồ hôi lạnh.

Màn chắn Phật quang của lão bề ngoài trông bình thường nhưng thật ra rất mạnh mẽ, ngay cả Tiêu Nghĩa Tuyệt cũng chưa chắc có thể phá được. Vậy mà một đòn của Diệp Thành lại suýt chút nữa khoan qua hết cả màn chắn, chẳng phải chứng tỏ uy lực của nhũ băng kia không thua kém gì Huyền Tiên Nhất Kiếm hay sao?

“Cũng may cậu ta chỉ có thể phóng ra một cái một lần”, Hoạt Phật Lãng Nhật vuốt mồ hôi trên đầu trọc của mình, mừng thầm.

“Đây là pháp thuật của Cổ Phật, Hơi Thở Của Phật. Không những có thể tạo thành tường chắn bảo vệ mình, mà còn có thể hóa thành Phật thân, điều khiển Phật quang tấn công kẻ địch, uy lực vô biên”.

Ghana thượng sư cũng tu hành theo Phật học chợt biến sắc mặt, lên tiếng.

Quả nhiên, sau lời nói của lão, màn chắn Phật quang lay động dữ dội, giống như cơ thể một người khổng lồ đang run rẩy, hóa thành ảo ảnh một pho tượng Phật màu vàng. Pho tượng ấy vẫy tay, vô số Phật quang lao về phía Diệp Thành giống như những tảng đá lớn được máy ném đá ném ra.

Rất rõ ràng, Hoạt Phật Lãng Nhật đã bắt đầu phản công.

Tốc độ của những luồng Phật quang đó nhanh vô cùng, kèm theo tiếng xé gió vù vù, giống như máy ném đá của La Mã cổ đại vậy. Một khi nó đập xuống đủ để san bằng cả ngọn núi.

“Không hổ là Hoạt Phật Lãng Nhật, ngay cả Phật pháp thất truyền ở đẳng cấp này mà cũng biết”.

Mọi người cảm thán một tiếng, lại nhìn về phía Diệp Thành, xem anh đối phó như thế nào.

Kết quả Diệp Thành không màng để ý đến những Phật quang gỗ sồi đang lao nhanh tới. Khi chúng chỉ còn cách Diệp Thành ba thước thì bị chân nguyên hộ thể bên ngoài của Diệp Thành chấn cho nát vụn, không tiến đến gần cơ thể Diệp Thành thêm được chút nào.

“Hả… Đùa đấy à?”

Đám đông lập tức mở to mắt, cậu ta có còn là con người không?

“Ông có thể chặn được một chiêu của tôi, nhưng không biết ông có thể chặn được mười chiêu hay không?”

Diệp Thành mỉm cười, quát khẽ một tiếng, hai tay tạo pháp quyết: “Lên!”

Hai tay anh giống như hoa sen, mỗi lần một ngón tay búng ra, hoa sen sẽ mở ra một phiến lá, trên không trung cũng có một nhũ băng hình thành. Cuối cùng mười ngón tay búng liên tục, hoa sen nở rộ, trên không trung xuất hiện mười nhũ băng xếp thành hàng. Diệp Thành chắp hai tay lại, mười nhũ băng lập tức tỏa ra mười làn sương mù màu đen thật dài, từ bốn phương tám hướng phóng về phía Hoạt Phật Lãng Nhật.

“Phật tổ trên cao! Sao cậu ta sử dụng pháp thuật nhanh vậy chứ!”

Sắc mặt Hoạt Phật Lãng Nhật thay đổi điên cuồng. Nhũ băng mà Diệp Thành tạo ra không phải là pháp thuật hệ băng bình thường, mỗi một cái đều có thể sánh ngang với đạn xuyên giáp, có thể xuyên thủng cây cối đá núi, thậm chí là tấm giáp của máy bay chiến đấu.

Pháp thuật nghịch thiên như thế mà Diệp Thành lại đồng thời phóng ra mười cái, đúng là khiến người ta kinh hãi!

“Đây chính là sức mạnh của Huyền Tiên sao?”

Hoạt Phật Lãng Nhật không kịp nghĩ nhiều, đột ngột sử dụng pháp thuật, pháp lực toàn thân tuôn trào, từng luồng Phật quang dâng lên trước mặt. Nhưng những luồng Phật quang yếu ớt này sao có thể đỡ được sự bắn phá của nhũ băng sắc nhọn chứ?

Một cái, hai cái, ba cái… mười cái!

Mười nhũ băng thoáng chốc đâm xuyên qua mười bức tường đất, sau đó lại đâm xuyên ảo ảnh tượng Phật. Mặc dù lúc đến trước mặt Hoạt Phật Lãng Nhật chỉ còn lại ba cái, nhưng trên mỗi một cái đều mang khí lạnh ghê người, gần như khiến Hoạt Phật Lãng Nhật dựng cả lông tơ trên mặt.

“Ầm!”

Hoạt Phật Lãng Nhật lăn sang một bên tránh khỏi hai cái, nhưng cái cuối cùng thực sự không tránh được, chỉ có thể dựa vào cơ thể cứng rắn chống đỡ. Tràng hạt đeo trên cổ lão ta đột nhiên tỏa ra ánh sáng màu vàng lấp lánh, hóa thành một màn chắn ánh sáng bao phủ lấy Hoạt Phật Lãng Nhật.

Nhũ băng sắc nhọn đâm vào màn chắn, cuối cùng vang lên tiếng răng rắc, biến mất cùng với màn chắn ánh sáng.

Trong ánh mắt đau xót của Hoạt Phật Lãng Nhật, tràng hạt trước ngực cũng nổ tung trong chớp mắt.

“Đó là tràng hạt Đại Thừa mà mình vất vả dùng xá lợi của Thánh Tăng để luyện chế, có thể chống đỡ một đòn toàn lực của Thần Cảnh đỉnh cao, nhưng ở đây lại chỉ đỡ được một nhũ băng thôi ư? Diệp Tiên sư đúng là mạnh thật!”

Hoạt Phật Lãng Nhật chấn động, lúc này Chiến Lang Vương đã chấn chỉnh lại, thét gào xông lên.

Diệp Thành chỉ có thể phân tán lực chú ý đi ngăn chặn Chiến Lang Vương. Tuy nhiên, pháp thuật mà anh tùy tiện sử dụng chỉ bằng một tay lại giống như một pháo đài, đánh lùi Hoạt Phật Lãng Nhật một cách dễ dàng.

Lúc này các cao thủ Thần Cảnh cũng phát hiện ra chỗ không đúng, Diệp Thành một chọi hai mà vẫn rất điêu luyện!

Mỗi một quyền của Diệp Thành đều có thể đánh cho Chiến Lang Vương bay đi thật xa giống như đá một quả bóng, khiến cho lão già to khỏe chỉ mong mọc lông trên mặt này kêu gào liên tục. Nếu không phải linh thể thú của lão ta đã đạt đến tiểu thành thì e rằng đã sớm bị Diệp Thành đánh bầm dập sau một quyền.

Tay còn lại của Diệp Thành thì sử dụng pháp thuật, vô số nhũ băng, tên lửa, ngọn gió sắc bén bao trùm lấy Hoạt Phật Lãng Nhật giống như chiếc thảm trải sàn vậy.

Ảo ảnh tượng Phật trước người Hoạt Phật Lãng Nhật đã bị bắn thủng trăm nghìn lỗ, ánh sáng vô cùng ảm đạm, như sắp biến mất.

Phần lớn thời gian Hoạt Phật Lãng Nhật đều ở trong trạng thái phòng ngự, thỉnh thoảng mới có thể phản kích một lần. Vị Pháp Thần, một trong những người sáng lập chùa Thiếu Lâm được mệnh danh là Phật sống này, lại bị Diệp Thành áp chế chỉ với một tay!

Thậm chí Diệp Tiên sư còn chưa sử dụng đến chiêu thức Lam Phát Thần Tướng và Bễ Nghễ Thiên Hạ!

“Một chọi hai mà vẫn có thể thắng thế, cậu ta không hổ là cao thủ đã đánh bại Huyền Tiên!”, đám người Lư Vạn Kiệt đều kinh hãi.

“Thần thoại đương thời quả nhiên là thần thoại đương thời! Bất kể là Chiến Lang Vương hay Hoạt Phật Lãng Nhật đều đã bước nửa bước vào cảnh giới Huyền Tiên, thế mà lại không có năng lực đánh trả dưới sự áp chế của Diệp Tiên sư. Diệp Tiên sư giống như một người trưởng thành chơi đùa với trẻ con vậy, thậm chí cậu ta còn chẳng đánh nghiêm túc!”

Thuyền trưởng Huyết Sa nói ngay vào trọng điểm với vẻ mặt nghiêm nghị.

“Đó là sức mạnh của Huyền Tiên sao? Đáng sợ quá!”, mọi người thầm cảm thấy khiếp sợ.

Rầm!”

Sau khi bị Diệp Thành đá bay lần nữa, Chiến Lang Vương như con chó nhà có tang lăn bốn mươi, năm mươi mét ở dưới đất, sau đó nhảy bật dậy, thở hổn hển mắng:

“Joyce, ông còn không ra tay, chúng tôi sẽ bị thằng khốn này đánh chết mất!”

Hoạt Phật Lãng Nhật cũng toát đầy mồ hôi, lão vừa gọi ra mười tám người bằng đồng, thế mà lại bị lốc xoáy bằng băng tuyết của Diệp Thành khuấy đảo. Lão hoảng sợ phát hiện chú pháp thần thông của mình không nhiều bằng Diệp Thành. Cho đến nay, những pháp thuật mà cậu ta sử dụng gần như không hề lặp lại.

Sắc mặt của Joyce ở bên càng lúc càng nghiêm trọng, sau cùng ông ta đột nhiên bước lên trước một bước. Cuối cùng vị Hắc y đại giáo chủ tiếng tăm lẫy lừng này cũng sắp dốc hết sức ra tay rồi.

“Soạt!”

Một đôi cánh dơi hoàn toàn được tạo thành bởi ánh sáng màu đen dang rộng sau lưng Joyce, dài khoảng năm, sáu mét. Trên cơ thể ông ta cũng được bao phủ bởi lớp vỏ giáp cứng cáp màu đen.

Dù sao Joyce cũng đã từng giao đấu với Diệp Thành, biết rõ sự đáng sợ của anh, do đó biến đổi thẳng sang hình dạng ác ma của mình.

- ------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.