Sắc mặt Tần Thanh Uyển do dự, cô bé khá nghi ngờ với ông cậu đột nhiên chui ra này. Nhưng bản năng của cô bé vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của người thân từ Diệp Thành, đó là sự cộng hưởng của huyết mạch và công pháp, thế là gật đầu, ngón tay trắng nõn ngọc ngà như búp hành chỉ vào đám nhân vật cấp cao của Hoa Đông trên đài cao.
"Người đó, người đó, người đó, người đó nữa. Phải rồi, người phái sát thủ cuối cùng là người của nhà họ Điền".
Những nhân vật cấp cao của Hoa Đông bị Tần Thanh Uyển chỉ vào đều biến sắc. Đặc biệt là người cuối cùng mà cô bé chỉ vào là cụ Điền của nhà họ Điền ở Tô Bắc, cụ nội của Điền Khởi Văn.
"Diệp Thiên Quân tha tội".
"Diệp Thiên Quân tha mạng".
"Diệp Thiên Quân, cậu không thể giết tôi..."
Mấy nhân vật cấp cao của Hoa Đông đó đều khóc lóc thảm thiết hoặc quỳ xuống xin tha, hoặc nói năng đạo mạo chính nghĩa. Nhưng Diệp Thành không quan tâm mà tiện tay phất một cái, biến họ thành một làn sương máu, sau đó nhìn vào người cuối cùng là cụ Điền:
"Là lão ta sao?"
"Vâng, cháu chắc chắn. Chính lão ta đã phái người đi giết dì Sakura, sát thủ đó không giết được dì Sakura, nhưng lại giết mẹ cháu, kẻ đứng đằng sau tất cả chính là nhà họ Điền". Tần Thanh Uyển gật đầu, đôi mắt hằn lên tơ máu.
"Diệp Thiên Quân, chắc chắn là có hiểu lầm gì rồi".
Cụ Điền từ đầu tới cuối đều ngồi ở vị trí trung tâm trên đài cao lúc này không ngồi yên được nữa, lộ ra vẻ sợ hãi. Nhưng uy thế vô địch của cao thủ Ngưng Đan nhiều năm khiến lão ta vẫn có thể giữ được bình tĩnh để nói chuyện với Diệp Thành:
"Cho dù trước đây nhà họ Điền chúng tôi đã làm gì, việc kia có phải do nhà họ Điền gây ra hay không, tôi đây bảo đảm là sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa. Tôi sẽ bồi thường cho cô bé này và phái Sương Diệp năm mươi tỉ và một cây linh thảo thượng phẩm. Tôi có thể đồng ý gia nhập phái Sương Diệp, cống hiến cho phái Sương Diệp năm mươi năm!"
Giọng điệu cụ Điền thành khẩn. Với tự tôn của cường giả Ngưng Đan như lão ta mà lại hạ giọng cúi đầu mềm mỏng như vậy khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc. Đặc biệt là đám người Trình Xảo Xảo sắp lồi cả mắt ra đến nơi rồi. Đó là cường giả Ngưng Đan đấy, cao quý kiêu ngạo, trấn áp vô địch, cả tỉnh Tô Bắc không có được mấy tu sĩ Ngưng Đan. Thế mà một người như vậy lại cúi đầu với một tên nhãi như Diệp Thành, thật quá kinh ngạc.
Đặc biệt là Điền Khởi Văn, mắt hắn đỏ lên, nắm chặt nắm đấm: "Cụ nội!"
Bạch Hạc Ông của Trục Nhật Thần Giáo ngồi ở trung tâm thì hừ lạnh một tiếng: "Các hạ đừng có mà quá đáng, cụ Điền tuy không phải người của Trục Nhật Thần Giáo ta nhưng cũng có quan hệ tốt với ta đấy".
Nhưng Diệp Thành hoàn toàn không quan tâm mà chỉ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vô cùng lạnh nhạt: "Là do nhà họ Điền các người làm sao?"
Vẻ mặt cụ Điền chợt thay đổi, pháp lực toàn thân được sử dụng đến đỉnh điểm, áo toàn thân bay phần phật, uy áp đáng sợ của tu sĩ Ngưng Đan bộc phát ra. Lão ta giáng xuống hội trường, từng món bí bảo bay ra, mở miệng muốn giải thích.
Nhưng Diệp Thành đã nhẹ nhàng chạm vào nhẫn không gian.
"Soạt!"
Một luồng sáng màu vàng kim bắn ra từ trong bình hồ lô trên eo anh, đó chính là kiếm Phá Quân đã lâu chưa xuất hiện. Nó xé cụ Điền thành tro bụi, ngay cả bí bảo bảo vệ quanh người lão ta và cả thần hồn cũng bị cắn nuốt, sau đó kiếm Phá Quân mới biến thành một luồng sáng quay về trong nhẫn không gian của Diệp Thành.
Lúc đó, chỉ có mấy cao thủ Ngưng Đan là lờ mờ nhìn thấy trong ánh sáng dường như có một thanh kiếm vô cùng sắc bén phóng tới, những người khác vẫn kinh ngạc, không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Một cao thủ Ngưng Đan mà đã bị giết rồi?"
Tất cả mọi người đều không dám tin.
Cho dù là những người xem trên ti vi hay trên mạng, dù biết thân phận của Diệp Thành cũng trợn mắt há mồm mà nhìn cảnh này. Dù sao Diệp Thành đã biến mất quá lâu, mà cường giả Ngưng Đan cũng đã đứng trên đỉnh thế gian quá lâu. Bình thường cho dù đấu với Yêu tộc xâm phạm thì cường giả Ngưng Đan cũng không chết. Đây chính là sự tồn tại cao quý vô cùng, đủ để sánh ngang với nguyên thủ quốc gia của một nước nhỏ, một tỉnh cũng chưa chắc được mấy người, mà đó là cụ Điền của nhà họ Điền tỉnh Tô Bắc đấy.
Thế mà cụ Điền lại bị Diệp Thành dễ dàng xé nát? Thậm chí còn không có cơ hội để phản kháng?
Điền Khởi Văn đứng sững ra đó, biến thành một bức tượng đá. Hắn nhìn chằm chằm lên trên đài, không dám tin, cũng không muốn tin cụ nội, người là trụ cột của gia tộc mình đã dễ dàng chết trong tay Diệp Thành như thế.
"Cậu?"
Sắc mặt Bạch Hạc Ông thay đổi, ông ta không ngờ Diệp Thành dám coi thường ông ta mà ngang nhiên ra tay. Mấy người của Trục Nhật Thần Giáo, Vô Cực Cung đứng cạnh ông ta đều biến sắc, quát lên:
"Muốn chết hả!"
"Tên quê mùa to gan!"
"Chỉ một Sương Diệp lâu cỏn con mà dám khiêu chiến Trục Nhật Thần Giáo chúng ta, muốn chết hả!"
"....."
Người Bạch Hạc Ông bùng nổ, ánh sáng quanh thân chói lòa, hào quang rực rỡ, uy áp đáng sợ tỏa ra từng đợt, hai tay thò ra từ trong tay áo, định ra tay.
Nhưng Diệp Thành chỉ nhẹ nhàng thốt lên một chữ: "Cút!"
Chữ đó vừa dứt, phạm vi trăm dặm cả thị trấn Thanh Hoa khẽ rung lên. Cả hội trường, vô số người nghiêng ngả ngã xuống. Mấy tu sĩ trẻ đối đầu trực diện với đòn này của Diệp Thành thì bị đánh thành một làn sương máu.
Bạch Hạc Ông cũng bị đánh bay ra ngoài hội trường như một viên đạn, tạo ra một cái lỗ lớn trên bức tường dày nặng của khu hội trường. Ông ta bay ra ngoài phải mấy chục dặm mới rơi xuống, dù còn sống nhưng e là lục phủ ngũ tạng đã vỡ nát, chỉ còn lại nửa cái mạng.
Cuối cùng, trong ánh mắt phức tạp của Trương Đại Hàn, trong vẻ mặt kinh hãi của Trình Hưng, Trình Xảo Xảo, Điền Khởi Văn, trong sự cung kính của các tu sĩ Ngưng Đan, trong sự kinh ngạc và nghi hoặc của các khách mời, trong sự chấn động của vô số khán giả Hoa Hạ qua các kênh phát trực tiếp, trong sự kinh ngạc không thốt nổi nên lời của mọi người....
Diệp Thành dắt tay Tần Thanh Uyển ngồi lên vị trí trung tâm trên đài cao. Anh lướt nhìn qua toàn trường, trông như một vị thần giáng thế.
Biến đổi bất ngờ, vượt qua hết tất cả gập ghềnh khúc khuỷu, phong ba bão táp!
Khán giả quan sát đại hội Hoa Đông này qua các kênh phát trực tiếp trên mạng và qua ti vi đều thích thú hô lên, được mở mang tầm mắt. Trải qua bao lần đại hội, lần nào cũng cùng lắm là mấy đệ tử Trúc Cơ Tu Thể ra tay, cuối cùng có một hai tu sĩ Tu Thể đỉnh phong có địa vị cao ra tay, giao đấu một hai chiêu đã là rất đáng xem rồi.
Nhưng lần này, đầu tiên là đệ tử đời cuối cùng của Sương Diệp lâu biến mất đã lâu là Tần Thanh Uyển lên khiêu chiến. Cô bé mới mười ba mười bốn tuổi với tu vi Trúc Cơ liên tiếp khiêu chiến các tu sĩ Tu Thể lão làng, cuối cùng khi bảy tám tu sĩ Tu Thể đỉnh phong liên thủ mới bắt được cô hé, còn hé mở bí mật đằng sau đại hội Hoa Đông. Thì ra những tu sĩ Tu Thể này chính là những người năm đó phái Sương Diệp bồi dưỡng ra.
Mọi người vốn cho rằng chuyện hay chỉ đến đây thôi, sẽ hạ màn bằng bi kịch. Cô bé kia như Don Quijote xông tới chỗ con rồng ác vậy, tuy dũng cảm nhưng dù sao cũng không có đủ thực lực. Nhưng không ai ngờ phái Sương Diệp lại có một nhân vật thần bí xuất hiện.
Người thần bí đó có thân phận bất phàm, nhiều người dù không nhận ra Diệp Thành đều có thể nhìn thấy đây chính là một cao thủ cực kỳ tài giỏi từ thái độ cung kính của Tề Chấn Hổ, Trình Đạp Tuyết, Đường Tông Trạch. Họ nhìn thấy Diệp Thành búng tay giết chết tu sĩ Tu Thể đỉnh phong như nghiền nát một con kiến, hiển nhiên là một tu sĩ Ngưng Đan.
Mọi người nhìn Diệp Thành chém giết liên tục đều thích thú hô lên, đây chính là cảnh nhà vua trở về!