Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 148: Chương 148: Quỳ xuống hát bài hát chinh phục




Trình Bác Vũ cắn chặt hàm răng, nếu là bình thường ông ta sẽ chẳng thèm quan tâm thứ yêu cầu hoang đường này, nhưng bây giờ Diệp Thành có uy giết Võ Thánh, khí phách vô địch mà đến, làm cho người ta không đám từ chối, cũng không thể từ chối.

Cuối cùng, ông ta từ từ quỳ xuống.

“Anh cả!”

Sáu vị trưởng lão khác kêu lên một tiếng thét nhói lòng, nhưng lúc này gia chủ đã chết, Trình Bác Vũ bất luận là tu vi hay địa vị thân phận đều là người cao nhất ở đấy, ông ta quỳ một cái, những người khác cũng không thể không quỳ.

Nhìn thấy bảy vị trưởng lão đồng loạt quỳ xuống, Diệp Thành “hừ” một tiếng: “Không phải quỳ tôi, là quỳ đệ tử của tôi”.

Bảy vị trưởng lão co giật trên mặt đất một lúc lâu, nhưng chi có thể bất đắc dĩ quay đầu lại, hướng về phía Tào Hinh Toàn quỳ lạy. Quỳ lạy Diệp Thành, bọn họ tuy rằng có cảm giác khuất phục, nhưng lại là tâm phục khẩu phục đấy, chỉ là quỳ lạy cô nhóc này, lại là sự nhục nhã không thể chịu nổi!

Toàn Hinh Toàn hoảng sợ, nhìn về phía Diệp Thành theo bản năng, nói: “Sư phụ, sư phụ, con bây giờ phải làm sao?”

Diệp Thành khẽ cười nói: “Trước đây không phải nói muốn bọn họ quỳ xuống đất hát chinh phục sao? Là đệ tử của tôi, làm sao có thể nói lời không giữ lời cơ chứ, Chỉ là chắc mấy lão quỷ này cũng không biết hát, lấy điện thoại ra để bọn họ học một chút”.

Trong ánh mắt sáng quắc của tất cả mọi người, cô nhóc xấu hổ đến mức hai má đỏ bừng, cuống quýt lấy điện thoại di động ra phát nhạc.

Không mất nhiều thời gian, lời bài hát như tiếng cồng chiêng vang lên: “Tôi bị bạn chinh phục như thế, uống thuốc độc mà bạn giấu…”

Bảy vị trưởng lão Trình gia đều hơn trăm tuổi, lại quỳ xuống hát ra lời bài hát trông vô cùng hài hước, những người nghe nhịn không được cười ra nước mắt, nhưng trong lòng lại bi ai vô cùng.

Đường đường là trưởng lão nhà họ Trình, bây giờ lại phải quỳ gối trước mắt một cô nhóc hát bài ca chinh phục, từ hôm nay trở đi, chuyện nhà họ Trình tung hoành ở phía đông Hoa Hạ bị một thanh niên đạp dưới chân sẽ truyền ra ngoài, sợ rằng sau này bất kì một người nào của nhà họ Trình ra khỏi cửa cũng không dám ngẩng đầu lên nữa.

Cuối cùng Tào Hinh Toàn gật gật đầu, ý bảo là có thể đứng lên rồi, những người này mới thở dài một hơi, nén nước mắt đứng lên.

Diệp Thành lúc này mới nhìn xung quanh, nhẹ giọng nói: “Còn có ai không phục không?”

Thấy anh liếc mắt nhìn qua, tam trưởng lão vội vàng quỳ xuống nói: “Cái Bang chúng tôi phục rồi”.

Vệ Thiên Chính cũng quỳ xuống theo, chân ông ta bị gãy, trực tiếp nằm sấp xuống đất: “Nhà họ Vệ chúng tôi phục rồi”.

Có hai người dẫn đầu, những người khác cũng lần lượt quỳ xuống, không mất nhiều thời gian, tất cả mọi người đều quỳ xuống dưới chân Diệp Thành.

Một người ở trên đài, trăm nghìn người quỳ lạy!

Cô nhóc nhìn vào tư thế oai hùng của sư phụ, khuôn mặt vui vẻ vô cùng, hai mắt mở to, ánh lên sự sùng bái và sự yêu mến của mình.

Lam Thải Nhi lại nhìn chằm chằm Diệp Thành, trong lòng vô cùng hối hận, chính mình đã tưởng tượng ra vô số lần gặp được thần tượng, nhưng lại không ngờ được lại bị sự kiêu ngạo và định kiến của mình mà đánh mất cơ hội.

Tiết Bách Hợp cũng nhìn Diệp Thành đầy tình cảm, nhìn thấy anh hưởng thụ vinh quang cao vời vợi, trong lòng không khỏi cảm thấy ngọt ngào, đột nhiên, Diệp Thành nhìn về phía này, nháy mắt với cô, nhất thời làm cho Tiết Bách Hợp ngại ngùng đến mức hai má đỏ ửng, vội vàng cúi đầu.

Lục Tinh Hà đứng đằng sau ba cô gái, nhìn Diệp Thành ngạo nghễ đứng tại chỗ, trong lòng cảm xúc ngổn ngang, khoảng cách giữa hai người tuy rằng chỉ có vài trăm mét, nhưng tựa như cách xa đến một đời một kiếp vậy.

“Sợ rằng từ nay trở đi, hai chữ Diệp Thành này sẽ uy chấn thiên hạ…”

Mà tin tức Diệp Thành đánh bại Võ Thánh nhà họ Trình, cũng nhanh chóng truyền ra khắp thế giới.

Vài giờ sau, ở trong Georgia.

Một chiếc máy bay đặc biệt dừng ở sân bay tư nhân, từ bên trong đi ra một người đàn ông cao lớn và đẹp trai, anh ta nhìn thì là một người phương đông, nhưng trên khuôn mặt có góc cạnh của người Châu Âu, rõ ràng là con lai.

Đằng sau anh ta, ngay sau là một cô gái xinh đẹp tốt nghiệp đại học thương mại nổi tiếng nước Mỹ, cô mặc một bộ quần áo công sở, trên mắt đeo một chiếc kính gọng vàng, nhìn vào đôi mắt của ông chủ, tuôn ra những lời chọc ghẹo mơ hồ.

Nhưng lúc này người đàn ông cũng không thèm nhìn cô một cái, lạnh lùng ra lệnh: “Mau chuẩn bị xe, tôi muốn đi tới chân núi Tuyết Sơn”.

Thư kí này tiến tới vài bước, ôm lấy cánh tay của người đàn ông, cọ xát liên tục bộ ngực lớn của mình và cánh tay người đàn ông, nhõng nhẽo nói: “Ông chủ, tối nay muộn như thế này rồi, chắc là người của các công ty du lịch đều đã nghỉ rồi, không có áo gió và thiết bị leo núi, làm thế nào để leo lên núi đây…”

Nói đến đây, cô vươn tay ra, vuốt ve khuôn mặt đẹp trai cùng với cơ bắp săn chắc của đối phương, quyến rũ nói: “Chi bằng chúng ta tối nay nghỉ lại khách sạn một đêm, sau đó lại…”

“Cút!”

Lời cô ta còn chưa nói xong, người đàn ông đã đanh mặt lại quát lớn một tiếng, tát một cái rồi hất nữ thư kí xinh đẹp xuống đất, trong mắt cô ta chảy ra nước mắt tủi thân.

Nhưng người đàn ông hiển nhiên tâm trạng cực kì kém, không có ý định thương tiếc cái đẹp, chỉ lạnh lùng nói: “Đi gọi xe ngay bây giờ, tôi sẽ không nhắc lại lần thứ hai”.

Nữ thư kí xinh đẹp đáng thương đứng dậy, mặc dù trong lòng tức giận vô cùng, nhưng không dám biểu hiện ra mặt. Bởi vì cậu thanh niên đẹp trai trước mắt này, là trưởng lão chấp pháp trẻ tuổi nhất từ trước tới nay của Thanh Bang, địa vị vô cùng cao, tùy tiện nói một câu là có thể làm cho lại nhân vật nhỏ bé như mình nhà tan cửa nát, chết không có chỗ chôn!

Sau khi nữ thư kí gọi xe đến, Nhậm Phong lại không kiên nhẫn được nữa, kéo tài xế ra khỏi xe, trực tiếp ngồi vào, đạp ga phóng nhanh đi!

Sau hơn một giờ phóng ga chạy hết tốc độ, Nhậm Phong đến chân núi Tuyết, nơi này nhiệt độ thường xuống dưới âm ba mươi độ quanh năm. Những người bình thường muốn leo lên, phải đi theo nhóm, thuê các chuyên gia thông thạo địa lý vùng này cộng thêm các thiết bị leo núi chuyên dụng đắt tiền, vội vàng lên núi tương đương với việc tự tìm cái chết!

Nhưng Nhậm Phong cười lạnh một tiếng, trực tiếp bỏ xe, bước nhanh về phía ngọn núi, bên ngoài thân thế anh ta bao trùm một lớp khí hộ thể trong suốt, chặn gió tuyết và mưa lạnh ở ngoài.

Canh khí phóng ra ngoài! Thanh niên tên là Nhậm Phong này không ngờ lại là đại sư võ đạo, nhìn tuổi của anh ta cùng Lục Tinh Hà giống nhau, rõ ràng tài năng không kém Lục Tinh Hà chút nào!

Đại sư võ đạo lên núi xuống nước như đi trên đất bằng, núi Tuyết Sơn này tuy rằng địa thế hiểm trở, nhưng cũng không làm khó được anh ta, trải qua mấy giờ đi bộ, Nhậm Phong đã đi tới một cái động tuyết ở đỉnh núi.

Nhậm Phong khuôn mặt vẫn luôn hung ác dữ tợn, đi tới nơi này thái độ lại cung kính vô cùng, anh ta cẩn thận bước thật nhẹ về phía trước, còn sửa sang lại quần áo một chút, mới cung kính mở miệng nói:

“Sư phụ”.

“Tiến vào đi”.

Ngay sau đó, một giọng nói già nua vang lên từ trong động tuyết, sau khi nghe thấy âm thanh này, trên mặt Nhậm Phong hiện lên sự vui mừng. Anh ta cẩn thận từng li từng tí bước vào hang động, mới bước vào vài chục mét, trước mắt đột nhiên sáng rực lên.

Đây không phải là tính từ để miêu tả, mà khung cảnh trước mắt thực sự sáng rực lên, lúc này đã là đêm khuya, bên ngoài động gió bão gào thét không ngừng, tuyết rơi dày che kín cả hang động, nhưng trong động tuyết này, lại có một bóng đèn không lớn không nhỏ đang phát sáng!

- ------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.