thành phố Thần Đan
Trước khi đi, những người quen biết với Diệp Thành đều đến tiễn anh. Nộ Diệm trưởng lão hổ thẹn, liên mồm xin lỗi anh, nói rằng lúc trước là do mình ngu xuẩn. Hác trưởng lão thì vừa gặp đã quỳ xuống, khóc lóc đau khổ xin Diệp Thành tha thứ. Ngay cả Hác Tư Văn cũng cung kính vô cùng, nói rằng lúc trước mình đã sai rồi.
Những trưởng lão và đệ tử này nhìn có vẻ vô cùng kính trọng Diệp Thành.
Chỉ có Sâm La đan sư là vẻ mặt muốn nói lại thôi. Ông ta len lén truyền âm với Diệp Thành, bảo anh đi đường phải cẩn thận. Diệp Thành nở nụ cười như đã hiểu thấu tất cả, bảo ông ta hãy chăm sóc Linh Linh và người nhà, Sâm La đan sư gật đầu đồng ý.
Cuối cùng, Diệp Thành ngồi vào cái xe ngựa màu đen, Bạch Vân Thường trong hình dáng người đàn ông cao to da đen đánh ngựa chầm chậm rời khỏi thành phố Thần Đan. Chỉ khác là lúc hai người đến im lặng không tiếng tăm, lúc đi thì đã vang danh các tông môn thượng cổ!
“Cậu chủ, chúng ta đi đâu đây?”
Bạch Vân Thường quay đầu hỏi.
Mấy tháng này cô ta cùng nhiều lần thử tiếp xúc với cấm chế của Diệp Thành, cuối cùng chỉ có thể bất lực chấp nhận số phận, ngoan ngoãn ở thành phố Thần Đan, không dám làm bậy, quả thật hệt như một người hầu trung thành.
“Đến thành phố Thanh La đi, lão già nhà họ Lữ nói là có tiên dược, tất nhiên tôi phải đến xem thử“.
Diệp Thành dựa vào thành xe ngựa, lười biếng nói.
Thế là xe ngựa quay đầu, đi về phía thành phố Thanh La.
Mà Diệp Thành bắt đầu kiểm tra những thứ mình đã thu được trong hai tháng này.
Ở Thần Đan Môn, Diệp Thành đã lấy đi bảy cây tiên dược, mười cây chuẩn tiên dược, còn có một viên Chân Linh Tiên Đan. Đây là tiên đan thực sự, vượt xa tất cả đan dược mà Diệp Thành luyện trước kia.
Nhưng anh không định ăn nó luôn bây giờ mà chuẩn bị dùng nó làm nguyên liệu chính để luyện chế ra một lò tiên đan trung phẩm thậm chí là thượng phẩm!
“Grào!”
Chân Linh Tiên Đan được Diệp Thành thả ra thì liền biến thành một con kỳ lân màu vàng to bằng quả bóng đá, nó phát ra tiếng kêu khá giống rồng phượng, vô cùng bất mãn. Nó bạnh quai hàm, chạy lung tung quay xe ngựa, nhiều lần muốn xông ra ngoài xe ngựa, nhưng đều bị trận pháp trên vách xe ngựa chặn lại.
“Đừng phí sức, đó là trận pháp do đích tay tao khắc, trừ khi tu thành Chân Quân, nếu không tuyệt đối không thể phá được“. Diệp Thành ngáp dài, cúi đầu sắp xếp lại tiên dược.
Con kỳ lân nhỏ trợn to mắt, vô cùng tức giận.
“Xùy, tao sắp luyện chế mày rồi mà mày còn dám phản kháng? Nếu mày mà chọc giận tao, tao sẽ ăn mày luôn“.
Diệp Thành hù dọa một câu, con kỳ lân nhỏ sợ hãi, liền lùi ra sau nấp vào trong góc.
Diệp Thành không có ý định gì với viên Chân Linh Tiên Đan này. Anh muốn hồi phục tu vi thậm chí là tiến thêm thì ít nhất phải cần linh đan trung phẩm, tiên đan bình thường hiệu quả không lớn.
“Nhưng mà nếu số lượng nhiều thì chưa chắc đã vô dụng“.
Diệp Thành chậm rãi kiểm đồ, trong đầu anh xẹt qua các cách luyện chế các loại tiên đan, vô cùng quen thuộc.
Cuối cùng, ánh mắt anh sáng lên: “Mình cần nhiều tiên dược hơn nữa“.
Anh ngước mắt nhìn về phía nhà họ Lữ, ánh mắt sắc bén...
Giờ xe ngựa màu đen, ngựa đen, người hầu da đen vạm vỡ đi cùng sớm đã trở thành dấu hiệu đặc trưng của Diệp Thành. Anh vừa mới đi ra khỏi thành phố Thần Đan thì ngay lập tức những danh gia vọng tộc của các tỉnh lân cận đã biết hết.
Chỉ trong nháy mắt, nhiều thế gia nghe tin liền rục rịch nhanh chóng tìm được Diệp Thành, mời anh tới chơi.
Diệp Thành không hề từ chối.
Anh nói rằng, chỉ cần có tiên dược thì anh sẽ ra tay giúp họ luyện đan. Bất kỳ đan dược hiếm lạ quái dị huyền ảo nào cũng không thể làm khó được Diệp Thành. Trong đó có nhà họ Quan là một thế gia hạng hai không phục, liền lấy ra một phương thuốc cổ.
Phương thuốc cổ này tên là Thu Lương Đan.
Nghe đồn đây là đan dược mà thời thượng cổ, các tu sĩ cảnh giới Thiên Quân dùng để nâng cao tu vi, rèn luyện chân nguyên. Nó không chỉ có tác dụng đối với cường giả Nguyên Anh mà còn có thể nâng cao chất lượng của Kim Đan đối với các tu sĩ Kim Đan, ngàn vàng khó kiếm, có thể sánh với tiên đan.
“Gia tổ có được phương thuốc cổ này đã hơn ba nghìn năm rồi. Tuy những nguyên liệu được ghi trong đó dễ kiếm, nhưng vô cùng khó luyện. Các trưởng lão của Thần Đan Môn đều từng tới nhà họ Quan chúng tôi, đáng tiếc vẫn không thể nào luyện thành. Nghe nói là vì cách luyện đan thời thượng cổ khác hẳn với bây giờ, nên đã thất truyền từ lâu“.
Gia chủ nhà họ Quan giải thích.
“Ừm“.
Diệp Thành gật đầu, anh nhìn lướt qua phương thức luyện đan thì phát hiện quả thực có những linh dược rất đơn giản, có thể mua được dễ dàng trong chợ ở thành phố Thần Đan.
“Tôi có thể luyện đan dược này“.
Diệp Thành vừa nói vậy, gia chủ nhà họ Quan đã mừng rơn: “Nhưng mà, các người sẽ cho tôi thù lao gì?”
Những người nhà họ Quan đưa mắt nhìn nhau. Gia chủ nhà họ Quan cúi đầu đắn đo nói: “Tổ tiên nhà họ Quan chúng tôi rất thích đi du ngoạn đó đây, từng thu thập được nhiều phương thuốc luyện đan cổ xưa. Đáng tiếc phần lớn đều bị thiếu hụt, cái hoàn chỉnh thì cũng tối nghĩa khó hiểu, Thu Lương Đan đã là cái hoàn hảo nhất rồi. Nếu điện hạ không chê thì nhà họ Quan tình nguyện dâng hết tất cả phương thuốc luyện đan cổ lên“.
“Được“.
Diệp Thành suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.
Đạo chính thống trên Trái Đất tuy cũng thiếu hụt không đầy đủ, nhưng đan đạo trong đó cũng có một chút là có thể dùng được. Đặc biệt là thông qua các phương thuốc cổ, Diệp Thành có thể suy đoán ra điều bí ẩn của đan đạo thượng cổ. Từ đó, đan đạo của cả Trái Đất sẽ chẳng còn gì là bí mật đối với anh nữa.
Thu Lương Đan khó luyện đối với các đan sư của tông môn thượng cổ nhưng lại chỉ là chuyện nhỏ đối với Diệp Thành, giống như để nhà khoa học giải câu đố toán học của học sinh tiểu học vậy, tiện tay là anh có thể luyện thành.
Thu Lương Đan của nhà họ Quan được tu luyện thành công hoàn toàn làm chấn động các tông môn thượng cổ.
“Thu Lương Đan được mệnh danh là một trong đan dược kỳ lạ nhất của tông môn thượng cổ chúng ta, ngay cả nó cũng luyện được, đan sư Bích Hải không hổ danh là Đan Vương, thuật luyện đan quả thật phi thường!”
Vô số người chấn động.
Sau đó, không chỉ là một số tông môn hay gia tộc lớn mà ngay cả các thế gia có Chân Quân cũng không ngồi yên được nữa. Gia chủ nhà họ Lữ phái ba lượt người tới để giục Diệp Thành tới nhà.
Diệp Thành thì lại vô cùng nhàn nhã thong dong. Những gia tộc này tuy không phải là thế gia Chân Quân nhưng cũng có tài sản vô vàn, cũng có thể lấy ra một số tiên dược và chuẩn tiên dược.
Dọc đường, Diệp Thành vừa luyện đan vừa hấp thu sức mạnh của tiên dược, không chỉ tu vi của anh hồi phục khá nhiều mà danh hiệu của anh cũng càng ngày nổi tiếng, chấn động các tông môn thượng cổ.
Khi đã luyện xong đến ba phương thuốc hiếm có, Diệp Thành hoàn toàn chứng thực danh hiệu Đan Vương của mình.
Lúc này cho dù là chưởng môn của những tông môn hàng đầu có tu vi vượt xa Bạch Vân Thường cũng vô cùng cung kính với anh. Mà Bạch Vân Thường thì cảm thấy mình càng ngày càng không nhìn thấu Diệp Thành.
“Anh ta không chỉ có đạo pháp hàng đầu mà tu vi còn mạnh mẽ vô cùng, ngay cả thuật luyện đan cũng vô cùng đỉnh cao, vượt xa tông môn thượng cổ. Người này rốt cuộc là ai? Một người thầy như thế nào có thể bồi dưỡng ra thiên tài tuyệt thế như thế này chứ?”
Trái tim Bạch Vân Thường dần dần chìm sâu xuống đáy vực.
Giữa đường còn xảy ra một chuyện. Lúc tới nhà họ Lữ, Diệp Thành đi qua Thanh Vũ Tông của thành phố Thanh La. Thanh Vũ Tông muốn mời Diệp Thành luyện chế một lò Lưu Quang Phi Vũ Đan, tiếc là không lấy ra tiên dược được. Thế là tông chủ Thanh Vũ Tông liền bắt tay với mười vị trưởng lão Kim Đan tấn công xe ngựa, muốn bắt Diệp Thành đi.
Lúc đó Bạch Vân Thường liều chết phản kháng, chống đỡ được mười phút dưới sự bắt tay tấn công của mười một cường giả Kim Đan trung kỳ, cuối cùng có cường giả của tông môn lân cận đến khiến Thanh Vũ Tông sợ hãi chạy mất, nhưng dù như thế thì Bạch Vân Thường cũng bị thương nặng, suýt nữa đã chết!
- ------------------