Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 866: Chương 866: Tất cả Nguyên Anh đều xuất chiến




“Soạt…!”

Diệp Thành vừa thu tay về, chuyển chùm sáng lóa mắt màu bạc còn lại trong cơ thể mình vào lòng bàn tay. Chỉ cần nhìn kỹ là có thể thấy chùm sáng kia chính là một cuộn tranh ngân hà chói lóa, không ngờ lại giống hệt bức tranh Cửu Thiên Tinh Hà, điểm khác duy nhất là trên đó còn in dấu của một vệt kiếm rất nhỏ. Đúng vậy, nó chính là Kim Đan thần phẩm của Hạo Khải.

Sau khi tu sĩ Kim Đan tu luyện đến thần phẩm thì sẽ không còn giống Kim Đan bình thường trước kia nữa.

Bản mệnh thần thông là cái gì thì Kim Đan thần phẩm chính là thứ đó. Cho dù chủ nhân của nó vẫn lạc (chết) thì uy lực của Kim Đan bản mệnh vẫn còn được lưu lại, thông qua viên Kim Đan kia vẫn có thể kích phát được thần thông, không hề thua kém thiên bảo hạ phẩm chút nào, hơn nữa còn có rất nhiều điểm kỳ diệu, bất kể là luyện đan luyện dược, hay ban cho thuộc hạ và đệ tử, nó cũng chính là một trong những bảo vật quý giá nhất chỉ xếp sau Chân Tiên. “Đáng chết, dám hủy hoại đạo thống Thần Tử của Vô Vực ta?”

“Thằng nhóc kia, còn không nhanh chóng thả viên Kim Đan trong tay ra, nếu không lão tổ sẽ lập tức bóp nát cậu thành bột mịn!”

“Mau quỳ xuống mà xin tha đi!”

Chủ nhân của mấy bàn tay lớn màu vàng hoặc bạc kia đều rất phẫn nộ. Chỉ thấy từng luồng khí tức mạnh mẽ như núi bao phủ khắp đất trời, trấn áp cả không trung. Con người ở trong phạm vi mấy trăm dặm quanh Yên Kinh đều bị ép phải nằm rạp trên mặt đất, run lẩy bẩy. Trong không trung có vô số tia chớp màu xanh nổ vang rền, đó chính là pháp tắc hệ lôi, chúng cho thấy người đến đã chạm tới cảnh giới phát ra được uy lực của pháp tắc.

“Uỳnh!”

Một luồng, hai luồng, ba luồng…

Tổng cộng bốn bóng dáng đột ngột xuất hiện xung quanh Diệp Thành, mỗi một bóng dáng đều mang theo uy áp rợp trời, khiến tim gan của rất nhiều người như muốn nổ tung, thậm chí những người bình thường còn không chịu nổi uy áp đó mà ngất xỉu hoàn toàn. Thành thị ở mấy trăm dặm quanh đó đều trở nên hỗn loạn, vô số chiếc xe đang hoạt động bỗng chết máy giữa đường, không thể nhích nổi một chút, ngay cả những tu sĩ Ngưng Đan đang bay trên trời cũng bị ép sát xuống mặt đất, họ cảm thấy bầu trời như ngọn núi khổng lồ sắp sửa sụp xuống vậy.

“Ôi trời, Thiên Quân Nguyên Anh kìa, hơn nữa không chỉ có một tên!!!”

Mấy người Tần Sương hoảng sợ mở to mắt, chính vì biết thế lực đằng sau những thánh địa này rất lớn, nên ông mới cố chịu đựng nỗi khổ khi không được nhận con gái, thế nhưng lại không ngờ thế lực của thánh địa kia lại thâm sâu đến mức này, ngay cả khi lực lượng nòng cốt của bọn chúng đã bước tới vùng đất tiên, nhưng không ngờ lại vẫn còn nhiều Thiên Quân Nguyên Anh tới vậy!!

Một bà lão áo đen chân đạp lên một khoảnh đất mờ ảo, một người đàn ông cả tóc lẫn mắt đều màu vàng, phía sau là vầng mặt trời nhỏ, một ông già với đôi cánh bạc sau lưng và hai đồng tử cũng màu bạc sáng chói, và kẻ cuối cùng lại có thân hình thoắt ẩn thoắt hiện trong đám sương mù bao phủ đất trời.

Tông chủ của mấy thánh địa nổi tiếng như Vô Cực Cung, Vạn Yêu Tự, đạo tràng Trường Sinh đều tề tựu đông đủ.

Tu vi của bọn họ chính là cảnh giới Nguyên Anh, xung quanh mỗi kẻ đều có vòng hội tụ pháp tắc, thậm chí còn mạnh hơn lão tổ của Huyết tộc trăm nghìn lần.

Nếu như tôn giả còn sống thì sẽ biết rõ ngay. Tuy lão tổ của Huyết tộc và bốn tông chủ của các thánh địa này đều có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, thế nhưng, làm sao Thiên Quân bình thường của tinh cầu đã bị vứt bỏ có thể so sánh được với những Nguyên Anh thuộc giáo phái lớn trong biển sao đây? Bốn kẻ kia ít nhất cũng phải có tu vi tương đương với Nguyên Anh trung kỳ của tinh cầu bị vứt bỏ.

“Nhóc con, cậu là Diệp Thành đúng không? Lão tổ ta vốn dĩ muốn phái người đến mang cậu về tông môn rồi dạy dỗ, không ngờ cậu lại dám làm bao nhiêu điều ngang ngược điên rồ, dám giết chết nhiều đệ tử chân truyền và thần tử dự bị của giáo phái ta như vậy, đúng là muốn chết!”

Bà lão áo đen cất giọng lạnh lùng, ánh mắt âm trầm, bà ta chính là cung chủ của Vô Cực Cung, đồng thời cũng là sư phụ của Long Diệu.

Dưới chân bà lão chính là một khoảnh tịnh thổ mộng ảo, bên trên có thần nhân ngâm xướng, thiên tiên bay múa, chân long huyền vũ uốn lượn, được bao phủ bởi một mảnh thần huy, trông tựa như một thế giới khai sơ vậy. Còn bà ta chính là chủ nhân – người đã sáng tạo ra thế giới ấy. “Đúng vậy, bao nhiêu Thần Tử chân truyền đã phải bỏ mạng, chỉ khi để thằng nhóc kia và đám dân ti tiện trên tinh cầu này cúi đầu khuất phục mới có thể rửa sạch sự sỉ nhục đối với giáo phái chúng ta”. Môn chủ của đạo tràng Trường Sinh hừ lạnh.

“Giết hắn đi!”

Đôi mắt sáng rực của trường chủ Vạn Yêu Tự có đôi cánh bạc thình lình sáng như đuốc.

“Chỉ bằng các người mà cũng muốn giết ta ư?”

Diệp Thành truyền pháp lực vào cành cây khô trong tay, khiến nó phát ra tiếng kiếm như rồng ngâm, vang dội khắp cửu thiên, vàng rực sáng chói. Giờ phút này, anh mang theo uy thế rợp trời hệt như lúc san bằng tám đại dị tộc và chém chết đám Thần Tử dự bị kia, vẫn mang tư thái chẳng thèm đếm xỉa tới bất cứ Nguyên Anh nào ở phía đối diện, quét ngang một “kiếm” về phía bốn kẻ đó.

Không ngờ Diệp Thành lại chẳng chút e dè mà lấy sức một người địch lại bốn tên, tất cả mọi người nhìn tư thế cầm kiếm bước đi của anh, đều bái phục trước khí khái hào hùng và sự gan dạ của con người ấy.

“Phập phập phập…”

Bốn bàn tay khổng lồ được tạo nên từ pháp lực đều bị Diệp Thành chém nát, kiếm khí phát ra từ “thanh kiếm” của anh xẹt ngang bầu trời, thậm chí còn chém tới trước mặt bốn Nguyên Anh kia. Bọn chúng lần lượt giao thủ với Diệp Thành, song đều bị chém lui vài trăm trượng chỉ trong chớp mắt, trên gương mặt đều lộ rõ vẻ khó coi.

“Pháp lực của nhóc con mi cũng mạnh phết nhỉ!”. Bà lão áo đen thình lình lạnh mặt.

“Chỉ dựa vào pháp lực mà thôi, nhưng khi đã bước đến cảnh giới Nguyên Anh, quá trình giao thủ giữa đôi bên không phải chỉ dựa vào mỗi pháp lực, cái cần thiết chính là tổng hợp giữa thần thông, đạo thuật, pháp bảo và thân thể… Nếu chỉ tính mỗi pháp lực thì pháp lực ban nãy của Hạo Khải cũng không hề kém gì chúng ta, nhưng nếu như tất cả chúng ta cùng xông lên giết hắn thì cũng đâu phải việc gì khó khăn?”

Giọng nói của môn chủ Trường Sinh Đạo Trường mơ hồ vang xa, lão ta lạnh lùng hừ một tiếng.

Diệp Thành khẽ nhíu mày, “thanh kiếm” mà anh đang sử dụng chỉ là một nhánh cây rất đỗi bình thường, chứ không phải tiên thụ hay thần thụ gì gì đó, bởi vậy không thể gánh được toàn bộ pháp lực của anh, truyền qua cành cây khô này nhiều nhất cũng chỉ có thể phát huy được một hoặc hai phần là cùng, nếu cố dồn nhiều pháp lực hơn thì cành cây sẽ bị nát vụn.

Diệp Thành của lúc này chẳng khác nào một đại lực sĩ đang cầm kiếm gỗ đánh người khác, làm sao có thể phát huy được toàn bộ sức mạnh của đại lực sĩ chứ?

Diệp Thành cười lạnh, pháp lực mà anh tập trung lại trong tay khiến cho cành cây khô chấn động mạnh mẽ. Nhưng tất cả mọi người nơi đây đều mơ hồ cảm nhận được, có lẽ cành cây khô kia sắp sửa không thể chịu nổi uy lực nữa rồi.

Cả bốn tên Nguyên Anh đều mừng rỡ, nhưng bọn chúng lại không hề hay biết rằng trong tay Diệp Thành chỉ là một cành cây khô, còn tưởng đó là một thanh thần binh cấp cao nữa kìa.

Một kẻ bị mất binh khí thì chắc chắn sức mạnh sẽ bị giảm sút rất nhiều.

Môn chủ của đạo tràng Trường Sinh gào thét:

“Diệp Thành, chúng ta biết cậu có thể giết chết lão tổ của Huyết tộc và Hạo Khải thì cũng coi như có bản lĩnh. Nhưng cậu đừng tưởng chỉ dùng mỗi sức mạnh thì có thể đối đầu được với Nguyên Anh bọn ta. Huống ta, nhóm chúng ta còn có tới bốn người, lại thêm trợ lực từ trận pháp núi Phượng Hoàng, còn cậu chỉ có một mình, cho dù có mạnh tới đâu thì cũng chẳng thể làm nổi trò trống gì? Tốt nhất là vẫn nên nhanh chóng đầu hàng đi”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.