Trường Phong đạo nhân đã nghe nói không chỉ một lần.
Có người tìm được một thanh giáo gãy ở sâu trong núi thần. Thanh giáo gãy vừa xuất thế đã tỏa ra ánh sáng xông thẳng đến chín tầng trời, nghe nói vô cùng sắc bén mạnh mẽ, có thể đấu lại tiên bảo, nhưng niên đại đã quá lâu nên phẩm chất bị hạ xuống, không thể tung ra các phép thần thông, có thể đoán ra được năm đó khi chưa gãy nó mạnh mẽ cỡ nào.
Có người lấy ra được một hộp ngọc trong đầm nước sâu. Trong hộp ngọc có ghi lại sách trời thời Thượng cổ, trong đó dùng chữ khoa đẩu màu vàng để ghi chép. Không ai biết loại chữ đó, nhưng bất cứ một phi kiếm pháp bảo nào cũng không thể làm cuốn sách trời này bị tổn hại mảy may, người có được coi nó như bảo vật, giết chết nhiều tu sĩ ngay tại chỗ, suýt nữa khiến mấy tu sĩ Nguyên Anh chết đi.
...... Tóm lại là trên mảnh đất tiên này quả thực có rất nhiều cơ duyên. Tuy Ma vật rất nhiều nghưng năm sáu nghìn năm nay các tu sĩ đôi khi vẫn có thể nghe được ai có được bảo vật, thần dược, sách trời, binh khí, vân vân. Cho dù chỉ là một thanh binh khí bị gãy cũng đã rất tuyệt, có thể đánh lại chuẩn tiên bảo.
"Haizz, nơi chúng ta đang đứng chỉ là bên ngoài cùng của đất tiên. Mảnh đất tiên này càng vào bên trong thì cơ duyên càng nhiều, bảo vật cũng càng nhiều. Nhưng theo đó thì các loại nguy hiểm cũng sẽ càng nhiều, đâu đâu cũng là các bẫy rập và sát trận, pháp trận cấm kỵ rất nhiều, càng không nói đến các Ma vật mạnh mẽ. Nghe nói ở trung tâm thậm chí có Ma vật siêu mạnh gần với cảnh giới Hợp Đạo, chúng tôi không thể đi sâu vào trong".
Trường Phong đạo nhân lắc đầu.
"Tôi đang tìm người của Trường Sinh Giáo và Kim Ô Môn, ông biết họ ở đâu không?", Diệp Thành hỏi.
"Việc này..."
Lòng Trường Phong đạo nhân rét run, cảm thấy "Cố Trường Sinh" trước mắt tuyệt đối đã phản bội sư môn, giờ định tìm đồng môn ngày xưa để chém giết, giờ nghĩ vậy là lòng bàn tay ông ta toàn là mồ hôi.
"Họ đều là những giáo phái đỉnh cao nhất trong tinh hà, nếu không có gì bất ngờ thì chắc đang đi vào sâu trong đất tiên. Nghe nói nơi đó có một tòa thần điện xuất thế, cao cả vạn trượng, hùng vĩ vô cùng, trong đó chắc chắn có cơ duyên lớn, gần như tất cả các giáo phái lớn đều đến đó. Nhưng đạo hữu phải cẩn thận, Ma vật ở nơi đó đông vô cùng mà lại rất nguy hiểm, có rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh chết đi..."
"Cảm ơn, bổn Thần Tử đã hiểu".
Diệp Thành gật đầu, sau đó tung một tia sáng đen lên lao về phía sâu trong đất tiên.
"Vị Thần Tử Cố Trường Sinh của Trường Sinh Giáo này trông lại không hề hung ác như Ma tu trong lời đồn". Có cô gái mặc đồ màu hồng, dung mạo đẹp đẽ nói khẽ.
Trường Phong đạo nhân quay đầu trừng cô ta một cái, tu sĩ đâu thể nhìn vẻ bề ngoài được? Nếu một câu không hợp ý thôi thì e là tất cả đều sẽ bị giết, như thế có thể thấy được thủ đoạn độc ác danh chấn biển sao của Cố Trường Sinh.
Phải biết là cho dù là trước khi Cố Trường Sinh nhập ma thì cũng đã nổi danh với việc giết người diệt tông mà vẫn nở nụ cười trên môi, lúc này đã gia nhập tộc Lệ Ma thì ai biết anh ta sẽ còn làm ra chuyện điên cuồng cỡ nào nữa?
"Ầm!"
Diệp Thành đi thẳng một đường vào sâu trong đất tiên, càng đi vào anh càng thấy Ma vật tăng lên nhiều. Vốn ban đầu chỉ đôi khi mới thấy Ma vật Nguyên Anh, giờ đâu đâu cũng thấy.
Những Ma vật cũng trở nên mạnh hơn. Ban đầu chúng chỉ có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng sau đó có Ma vật Nguyên Anh trung kỳ xuất hiện. Cuối cùng, thậm chí có Ma vật mạnh như Nguyên Anh hậu kỳ.
Những Ma vật mạnh mẽ này cao mấy chục trượng, con thì toàn thân đầy giáp đen, có hai sừng, con thì trăm đầu trăm mắt cơ thể khổng lồ, con thì bay lượn trên trời như giao long. Chúng đều là bá chủ xưng hùng một phương, thậm chí ngay cả khí tức Minh Vương trên người Diệp Thành chúng cũng không kiêng dè, trong đôi mắt chúng ánh lên sự tò mò muốn thử, dường như muốn khiêu chiến một trận. Diệp Thành hoàn toàn không cần ra tay, có sáu Ma tu đắm chìm trong Ma khí, như cá gặp nước ra tay thay anh, xé những tên không biết điều này ra thành trăm mảnh.
"Phù, sắp đến rồi".
Diệp Thành thở ra một hơi. Mảnh đất tiên này quả thực vô cùng rộng lớn, không biết dài bao nhiêu. Anh bay bao nhiêu lâu như vậy, cuối cùng cũng vào đến khu trung tâm của đất tiên.
Khi đến nơi này, ngay cả Diệp Thành cũng thu phép độn quang lại. Đi được mấy bước thì đã gặp Ma vật Nguyên Anh hậu kỳ, có thể nói là bước từng bước đều nguy hiểm.
"Đây chính là thần điện?", Diệp Thành ngẩng đầu.
Anh thấy nơi chân trời phía rất xa, một tòa cung điện hùng vĩ cao tới mức không thể tin nổi đứng sừng sững giữa chân trời. Khi bay đến mới phát hiện, tòa cung điện đó đâu chỉ cao có vạn trượng chứ? Nó cao hơn nhiều so với những ngọn núi thần bên cạnh, toàn tòa cung điện được chế tạo từ những viên đá đen không biết tên. Trên đó khắc những hoa văn cổ xưa và thần bí, đó là những hoa văn thần tiên thời Thượng cổ, tràn đầy sức mạnh bí ẩn, được bao trùm trong ánh tiên rực rỡ.
Mà trên cánh cửa chính của thần điện có khắc hai chữ điện cổ xưa.
"Tề Thiên!"
"Đây là..."
Thấy hai chữ này, Diệp Thành chợt biến sắc, dường như nghĩ đến điều gì đó mà sắc mặt anh vô cùng nghiêm trọng.
Anh bay tới gần thì thấy không ít người rải rác xung quanh, ai nấy đều túm năm tụm ba. Người thì đi trên bảo thuyền cao mấy chục mấy trăm trượng. Người thì cưỡi yêu thú mạnh mẽ cấp Nguyên Anh. Người thì lập nên những kiếm trận với kiếm khí dày đặc. Người thì ngồi xếp bằng như một ngọn núi... Thực lực của họ đều rất mạnh, mỗi một thế lực ít nhất có một cường giả Nguyên Anh trấn giữ.
Mà mấy thế lực mạnh nhất trong đó thậm chí có đến mấy cường giả Nguyên Anh.
Người độc hành như Diệp Thành rất ít. Nhưng khí tức của mỗi người độc hành đều vô cùng mạnh, trông có vẻ không thể chọc vào.
"Không chỉ như vậy đâu". Ma La đạo trưởng lắc đầu, chỉ vào thần điện trước mặt, nói: "Cố đạo hữu có biết thần điện này là gì không?"
"Xin đạo hữu giải đáp thắc mắc", Diệp Thành chắp tay.
"Ha ha, đạo hữu khiêm tốn quá".