Rất nhanh, ngày kết hôn đã đến.
Dưới ngọn núi Hồng Phong, xe cộ nối dài như một con rồng lớn, hơn mười cây số từ núi Hồng Phong cho đến trong thành phố Yên Kinh toàn xe là xe.
Hơn nữa chẳng có cái nào là xe bình thường cả, toàn là những siêu xe như Maserati, Rolls-Royce, Bentley...chẳng có cái nào thấp hơn một triệu tệ cả, có nhiều xe thậm chí còn có ký hiệu của đặc phái nước ngoài.
Vô số người dân trong Yên Kinh đều vây quanh đều tụm lại bàn tán:
“Ôi trời ơi, nhà nào kết hôn vậy? Tổ chức thế này hoành tráng thật đấy, xe cộ kéo dài hơn mười cây số, siêu xe tụ tập như mây. Cho dù là mấy gia tộc quyền thế nhất nhì Yên Kinh cũng chỉ như thế này thôi. Trông hướng này, chẳng lẽ là núi Hồng Phong của nhà họ Tần?”
“Ha ha, anh chẳng biết gì cả. Tôi nghe người ta nói hình như là Nữ vương chốn thương trường Tần Hồng Sương kết hôn đấy, thế nên mới có nhiều người tới chúc mừng như vậy“.
Người có tin tức nhanh nhạy liền bắt đầu khoe khoang.
“Tần Hồng Sương? Bà ấy kết hôn khiến cả Yên Kinh đều tắc nghẽn luôn rồi, hoành tráng quá đấy. Chẳng lẽ người đàn ông kia là người của nhà họ Liễu hay nhà họ Từ?”
“Không không không, để tôi nói cho mà nghe...”
Có nhiều người hóng chuyện đã hóng hớt đã kể hết sạch chuyện của nhà họ Tần ra khiến mọi người cười nhạo không thôi. Đường đường là nhà họ Tần thuộc một trong bốn gia tộc lớn của Yên Kinh mà hôm nay lại trở thành đối tượng mà mọi người cười nhạo.
Mà lúc này, người nhà họ Tần đứng trên đỉnh núi, sắc mặt dần trở nên tái mét.
Dòng xe xếp liên tiếp tựa như một con rồng đó kéo dài dằng dặc, nhìn mà chẳng thấy điểm cuối. Cảnh tượng thế này cho dù là người nhà họ Tần cũng chưa thấy được mấy lần.
“Hai người kia kết hôn mà có nhiều người tới chúc mừng như thế sao?”, có người trong đám con cháu nói với vẻ không thể tin được.
Tần Chí Cường và Tần Tuyết Dung thì sắc mặt còn tái hơn nữa, họ đã đánh giá quá thấp sức ảnh hưởng của Diệp Thành. Người nhà họ Tần vốn cho rằng Diệp Thành ngang ngược hống hách, hở một chút là giết người diệt tộc, mọi người nên bắt tay vào để chống lại Diệp Thành mới đúng.
Nhưng họ lại không biết có nhiều người thấy được sự mạnh mẽ của Diệp Thành thì càng muốn nịnh nọt bợ đỡ anh.
Người có sức mạnh tất nhiên sẽ có được sự tôn kính của mọi người.
“Mọi người yên tâm, những người đến có lẽ đều là người của giới võ đạo thôi. Họ thấy Diệp Thành mạnh nên không thể không tới. Những gia tộc lớn và các thế lực lớn thực sự sẽ không tới núi Hồng Phong đâu. Các gia tộc lớn của Yên Kinh đã chuẩn bị bắt tay để chống lại Diệp Thành, cậu ta sẽ không còn ở Yên Kinh này bao lâu nữa đâu“.
Tần Chí Cường nghiến răng nghiến lợi, vẫn không ngừng an ủi những người nhà họ Tần, nhưng trong lòng ông ta thì lại thấp thỏm không yên.
Bắt tay vào chống lại Diệp Thành là kế hoạch được các gia tộc lớn ở Yên Kinh mưu tính trước cuộc quyết đấu trên núi Hoa Sơn. Nhưng sau trận chiến đó, Diệp Thành trở thành người mạnh nhất thế giới này, những gia tộc lớn đó còn có thể làm theo đúng thỏa thuận không?
Mà lúc này dưới chân núi Hồng Phong, tiếng người huyên náo không thôi.
Từ khắp trời Nam bể Bắc, các tỷ phú, võ sĩ, thậm chí là các cường giả Hắc Ám đều tụ tập dưới chân núi. Cho dù là bãi đỗ xe của khu biệt thự núi Hồng Phong rất rộng rãi nhưng lúc này cũng không thể chứa nổi nhiều người như vậy.
Diệp Thành đã có đối sách với việc này. Anh đã mượn một số người của Long Đằng đến để thu xếp cho những người khách này, những người không quen thì dọn tiệc chiêu đãi dưới chân núi. Dù sao thì hôn lễ này anh nhất định phải tổ chức thật hoành tráng chấn động, để cả thế giới này nhìn thấy bố mẹ của anh mới là cặp đôi hạnh phúc nhất trên thế giới này!
Những người Long Đằng phái đến để tiếp đón trông thì hòa nhã, nhưng khí thế của họ thâm sâu không lường được, ánh mắt sắc bén, họ đều là những cường giả cấp bậc đại sư võ đạo.
Hầu hết mọi người được than gia bữa tiệc dưới chân núi là đã thấy thỏa mãn lắm rồi, nhưng cũng có những người thấy bất mãn với việc này.
Lúc này một ông già tóc trắng được một thanh niên đỡ run rẩy đi lên đỉnh núi, những người được Long Đằng cử tới lại không hề ngăn cản.
Có một tỷ phú từ đảo Cảng tới thấy bất mãn, liền nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vì sao chúng tôi không được lên núi mà ông già kia có thể?”
Nghe vậy, những người của Long Đằng còn chưa ra tay thì đã có một người ở bên cạnh cười lạnh, nói: “Thật là một kẻ kiến thức nông cạn, đó là quản gia Tiêu Phúc của nhà họ Tiêu, người đỡ Tiêu Phúc chính là Miêu Trung Nhân đứng đầu Thương Long Thất Kiếm. Hai người này thay mặt cho nhà họ Tiêu đến xin lỗi, ông so được với nhà họ Tiêu sao?”
Tỷ phú ở đảo Cảng lập tức ngậm miệng, nhà họ Tiêu là gia tộc hàng đầu ở Yên Kinh, giờ tuy bị Diệp Thành chiếm mất uy danh nhưng thực lực của gia tộc này vẫn sâu không lường được. Đặc biệt là Tiêu Nghĩa Tuyệt không chỉ không chết mà còn trở thành Huyền Tiên, có thể nói là giờ nhà họ Tiêu giờ đã càng mạnh hơn lúc trước.
So với nhà họ Tiêu, một tỷ phú gia tài chục tỷ bạc như ông ta có thể sánh được sao?
Tiêu Phúc đến mới chỉ là bắt đầu. Ngay sau đó, các gia tộc lớn như nhà họ Liễu, nhà họ Từ, Dật Tiên các cũng liên tiếp kéo đến. Cho dù có quan hệ hay không có quan hệ thì họ đều mặt dày đến làm quen.
Không lâu sau, các gia tộc lớn ở Yên Kinh và khắp Hoa Hạ đã đến cả. Trên núi Hồng Phong, các gia tộc lớn tề tựu, những kẻ máu mặt nhiều như mây.
Mà lúc này, một cỗ kiệu tám người khiêng cũng đi lên từ dưới chân núi Hồng Phong. Thấy hai người đi trước mở đường, mọi người đều kinh hãi vô cùng.
“Hoạt Phật Lãng Nhật?”
“Chiến Lang Vương?”
“Ê ê, người khiêng kiệu ở ngoài cùng bên trái có phải Lục Tinh Hà không?”
“Đúng là anh ta thật, trời ạ, tôi cũng biết mấy người còn lại đấy, ai nấy đều là Võ Thánh cả!”
Tất cả mọi người đều sững sờ, Diệp Thành chịu chơi thật đấy...
Thần Cảnh mở đường, Võ Thánh nâng kiệu!
Để tổ chức hôn lễ cho bố mẹ, Diệp Thành cũng bỏ ra kha khá, anh đã lấy ra một số công pháp hạng thấp để lôi kéo đám cường giả Thần Cảnh và Võ Thánh này. Lúc này danh hiệu có thể giúp người khác bước vào Huyền Tiên của anh đã được truyền ra ngoài, những cường giả kia chỉ muốn giúp đỡ anh dù chỉ một lần thôi, thế thì sau này có chuyện gì cần nhờ cũng dễ mở lời.
Không phải chỉ là mở đường, khiêng kiệu sao? So với bước vào Huyền Tiên thì đã là gì cơ chứ?
Làm!
Những cô gái mơ mộng hoài xuân nhìn mà đầu váng mắt hoa, lẩm bẩm nói: “Nếu ai mà khiến cho mình nở mày nở mặt như thế một lần thì có chết cũng đáng“.
Các cô gái đó cũng lập tức ý thức được rằng, hôn lễ này chỉ là hôn lễ Diệp Thành làm cho bố mẹ mà thôi, nếu chính hôn lễ của anh thì không phải càng xa hoa hơn nữa sao?
Chỉ trong nháy mắt, Diệp Thành đã biến thành nam thần quốc dân, gần như tất cả các cô chủ nhà giàu đều mơ mộng không thôi, muốn bám vào người đàn ông độc thân hoàng kim đỉnh cao này...
Mà đám người nhà họ Tần khi nghe thấy tiếng gọi tên vang lên nơi sườn núi thì sắc mặt căng thẳng.
“Nhà họ Tiêu, nhà họ Liễu, nhà họ Từ...những gia tộc này mặt dày thật, trước đó rõ ràng đã đồng ý bắt tay áp chế Diệp Thành rồi, sao giờ lại lật lọng chứ?”
Có một người trong số họ không khỏi phẫn nộ mắng mỏ.
Mà Tần Sương thì lặng lẽ cười khổ, muốn hợp sức áp chế Diệp Thành thì cũng phải có năng lực làm được việc đó mới được! Giờ Diệp Thành sánh ngang với Huyền Tiên, chỉ mấy gia tộc đã muốn áp chế được anh, sao có thể chứ?
Nếu anh muốn thì chỉ đập một cái thôi là các gia tộc lớn ở Yên Kinh đã nát bấy. Ngay cả Tiêu Nghĩa Tuyệt cũng thua rồi, ai còn dám đối địch với anh nữa?
Ngay cả Thần Cảnh cũng tình nguyện mở đường cho anh, Võ Thánh thì tự hạ mình làm người khiêng kiệu, quyền thế cỡ này, từ xưa đến nay ai có thể sánh được?