Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 288: Chương 288: Thần Cảnh ngã xuống




“Dừng, còn kém xa lắm”.

Mặc dù đánh bại đối thủ nhưng Diệp Thành lại thở dài, trên mặt có vẻ rất bất mãn.

Thủy Long Bạo Giảo so với thuật pháp tu hành trước đó lại có sự khác nhau, đây chính là tiên pháp nổi tiếng, tiên pháp bình thường phải cao thủ cảnh giới Kim Đan mới có thể thi triển, chỉ là Diệp Thành có thân thể Hải Hoàng Lưu Ly, thao túng nguyên tố thủy hệ vô cùng dễ dàng, như bộ phận trên cơ thể mình mới có thể thi triển chiêu này ở thời kì tu thể.

“Chờ mình luyện ra Kim Đan lại thi triển Tiên Pháp này, uy lực có thể đề cao đến mười lần, đừng nói là Thần Cảnh, cho dù là Tinh Tà lão nhân tái sinh đi nữa cũng chưa chắc đã dám tiếp chiêu này”.

Diệp Thành âm thầm nghĩ đến thủy lao này có thể vây khốn Cừu Lăng Vân nhưng chưa chắc đã vây khốn được Ito Musashi ở cảnh giới Thần Cảnh.

Quả nhiên, một giây tiếp theo quả bóng nước khổng lồ phát nổ mạnh, một bóng người ướt sũng nhảy ra ngoài, hiện ra hình ảnh Ito Musashi chật vật không chịu nổi.

Chỉ là ánh mắt lão nhìn về Diệp Thành lúc này đã chỉ còn sợ hãi tột cùng, mắt thấy đối phương còn muốn động thủ, lão lập tức lớn tiếng nói: “Chậm đã! Anh Diệp, Diệp Võ Thần! Tôi phục rồi, xin anh giơ cao đánh khẽ tha cho kẻ hèn này đi, tôi lập tức sẽ quay trở về Đảo Quốc, cả đời này sẽ không xuất thế nữa!”

Diệp Thành vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên nói: “Chút thủ đoạn này của ông lừa được Tiêu Nghĩa Tuyệt chứ không lừa được tôi đâu”.

Anh vừa nói vừa búng tay triệu hồi Nguyên Thủy Thần Kiếm, trong mắt anh không hề có chút sát khí gì nhưng lại khiến cho Ito Musashi cảm nhận được áp lực trước nay chưa từng có.

“Chờ, chờ đã!” Trên mặt Ito Musashi mồ hôi chảy ròng ròng, mở miệng cầu xin tha thứ: Chỉ cần anh tha mạng cho tôi, tôi sẽ dâng toàn bộ gia tộc Aokawa cho anh, còn đệ tử của tôi, Aokawa Sakura cũng có thể trở thành nô lệ của ngài giống như Aokawa Sayuri.

Nghe được lời này Aokawa Sakura không nhịn được mà kinh hãi nói: “Sư phụ, sư phụ đã nói sẽ báo thù cho gia tộc Aokawa của con mà!”

Ito Musashi cũng không nhìn cô ta một cái, lấy lòng nói với Diệp Thành: “nếu anh thích loại phụ nữ như thế này, chờ tôi trở về Đảo Quốc, có thể đưa tới cho anh cả trăm cả nghìn người!”

Ánh mắt Diệp Thành hiện lên sự kinh bỉ, lạnh lùng nói: “Loại người giống như ông, cũng xứng làm sư phụ hay sao? Ito Musashi, cầm kiếm lên, đừng để danh tiếng của Thần Cảnh bị ông vấy bẩn!”

Nghe được lời này, vẻ mặt Ito Musashi dờ ra, lập tức lộ ra thần sắc thoải mái, lão biết chắc rằng đối phương sẽ không buông tha cho mình, thay vì quỳ xuống tha thứ còn không bằng liều chết một trận vì tôn nghiêm.

Khí thế của Ito Musashi lên đến đỉnh điểm, trên mặt lão mang theo vẻ quyết tử, chậm rãi dồn toàn bộ sức mạnh vào trong bàn tay, một lần nữa ngưng tụ ra một luồng kiếm mang màu trắng dài ba mét hiện ra trong tay lão.

Luồng kiếm mang này so với kiếm khí lúc trước dài mấy chục mét trông có vẻ vô cùng nhỏ bé, nhưng vô cùng ngưng đọng, giống như ánh trăng sáng rực rỡ, bên trong thậm chí còn có mây khói bay lượn, chân thật giống như viên minh châu vậy.

Ito Musashi từ từ giơ tay lên, giống như nâng một vật nặng đến cả nghìn cân vậy, hai tay hợp lại giơ cao quả đầu.

Khi lòng bản tay nâng đến đâu, đôi môi lão lại run rẩy, máu từ mắt tai và mũi trào ra đến đấy, đôi mắt lão đã biến thành màu đỏ như máu.

Rõ ràng là vị cường giả Thần Cảnh này đã bắt đầu liều mạng rồi, hành động này của lão là thiêu đốt sinh mệnh của mình để có được sức mạnh kinh động trời đất.

Cuối cùng, Ito Musashi nâng kiếm lên đỉnh đầu, trầm giọng nói: “Gokui Shinken Ryu, Tuyệt chiêu cấm thuật cuối cùng-Lục Đạo Ngũ Luân Đại Thiên Tượng!”

Sau đó, lão sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình chém mạnh về phía Diệp Thành.

“Bùm!”

Trong không trung, chỉ thấy một luồng kiếm quang rực rỡ lóe lên. Luồng kiếm quang này như thiên thạch bay trong vũ trụ, bay nhanh với vận tốc ánh sáng lao xuống tạo ra một luồng nhiệt cực lớn đốt cháy không khí xung quanh.

Cho dù là các Võ Thánh gia nhập vào thế lực của Ito Musashi, hay là các bộ đội đặc chủng do Đường Thi Vũ cầm đầu, trong mắt chỉ nhìn thấy một luồng kiếm quang trắng xóa. Ngoài ra không thể nhìn thấy được bất cứ thứ gì khác.

“Ai thắng?”

Trong lòng bọn họ đều có nghi vấn như thế, bỗng nhiên bên tai truyền đến một âm thanh lạnh lùng: “Thần Quang Diệt Chủng!”

Đây chính là một trong Tiên Vũ Tứ Thức, thức cuối cùng Nhật Nguyệt Tinh Thần, cũng là chiêu thức có uy lực mạnh nhất, Thần Quang Diệt Chủng!

Trong một khoảnh khắc, bầu trời tối sầm lại, sau đó trong bóng tối vô tận này có một luồng ánh sáng mờ xuất hiện, sau đó là hai luồng, ba luồng,… Cuối cùng bắn ra hàng nghìn luồng ánh sáng!

Lần này, những người xem chiến đều đã bị mất hết thị lực…

Lúc này chỉ còn Diệp Thành là có thể nhìn thấy Ito Musashi vẫn giữ tư thế hai tay bổ xuống, nhưng vô số tia sáng đã bắn xuyên qua lồng ngực lão, bay thẳng lên bầu trời.

Bất luận là kiếm khí mênh mông hay là cương khí hộ thể của Thần Cảnh, ở trước mặt Thần Quang Diệt Chủng, đều giống như tờ giấy không hơn không kém, nhất là Diệp Thành có thân thể Hải Hoàng Lưu Ly, tu vi so với người tu chân ở cảnh giới tu thể bình thường mạnh hơn rất nhiều, chiêu thức sử dụng tự nhiên cũng được tăng cường sức mạnh tương ứng.

“Chuyện này làm sao có thể, tôi là Thần Cảnh làm sao có thể thua chứ?”

Đôi môi của Ito Musashi run lẩy bẩy, nói không nên lời. Thân thể của lão gần như bị Diệp Thành phá hủy, nhưng tinh thần mạnh mẽ của Võ Thần lại khiến lão gắng gượng nói ra những lời này.

Ito Musashi hoàn toàn không thể tin được, mình rõ ràng đã thăng cấp Thần Cảnh, vô địch thiên hạ mới đúng. Làm sao có thể bị Diệp Thành đánh bại? Thần Cảnh không phải là vô địch hay sao?

“Tôi nói rồi, muốn liên thủ với tôi, ông không xứng”.

Trong mắt Diệp Thành là sự lạnh lùng bước trên không trung tiến về phía lão, thần hồn của Ito Musashi phát ra tiếng gào thét đau đớn, mạnh mẽ bắn ra khỏi thân thể bị tàn phá muốn chạy chốn. Thần hồn của lão bởi vì vừa mới đột phá thành Thần Cảnh, còn chưa hoàn toàn củng cổ cảnh giới, cho nên chỉ là ở trạng thái nửa trong suốt, kém xa thần hồn của Karasu Tengu vô cùng ngưng thực.

Diệp Thành chỉ hừ lạnh một tiếng, đơn giản vươn tay ra đã nắm dược thần hồn của lão vào trong tay.

“Chờ, chờ đã, đừng giết tôi mà!” Thần hồn Ito Musashi liên tục cầu xin tha thứ: “Tôi sẵn sàng nhận anh làm chủ, trở thành người hầu trung thành nhất của anh…”

“Bụp!”

Diệp Thành dùng tay bóp nát thần hồn của Ito Musashi, thản nhiên nói: “Thật đáng tiếc, Ông cũng không xứng trở thành người hầu của tôi đâu”.

Một người danh tiếng vang vọng cả Đảo Quốc trong nhiều thế kỉ, đứng ở đỉnh cao của trái đất, thậm chí còn đột phá cảnh giới Thần Cảnh, bây giờ đã tan thành khói bụi…

Khi bụi mù tan đi, mây khỏi cũng theo linh hồn lão biến mất.

Tất cả mọi người trốn trong rừng háo hức nhìn về phía chiến trường, nhưng khi hai bên xuất ra chiêu cuối cùng đều chiến đấu ở trên không trung, vì thế nên mọi người đều không nhìn thấy gì.

“Cuối cùng ai là người thắng?”

Mọi người ai cũng ngóng chờ kết quả cuối cùng.

“Nhất định là đại nhân Ito Musashi thắng, vừa rồi ông ấy hình như có chút đột phá, uy lực của một kiếm kia tuyệt đối làm chấn động thiên hạ, Diệp Thành không có khả năng tiếp được chiêu ấy!”

Người trung thành tuyệt đối với Ito Musashi, Iguzar là người đầu tiên hét lên.

Rất nhiều Võ Thánh cũng đều gật đầu. Dù sao khí thế trước đây của Ito Musashi quá lớn, cho dù là cách xa dó gần nghìn mét cũng có thể cảm nhận được.

Cứ như vậy, đám Võ Thánh nhất thời vui vẻ tươi cười, còn đám người Đường Thi Vũ bên này có vẻ buồn bực hơn nhiều. Bọn họ vốn tưởng Diệp Thành thắng, ai ngờ Ito Musashi lâm trận đột phá, một kiếm khủng bố vừa rồi chỉ sợ ngay cả Tiêu Nghĩa Tuyệt cũng không dám đỡ ấy chứ?

“Lẽ nào Diệp Thành thua thật rồi?”

Đường Thi Vũ hai mắt đẫm lệ, run giọng nói.

Lục Tinh Hà trong lòng cũng vô cùng bất an. Aokawa Sayuri vô cùng tuyệt vọng quỳ xuống đất lớn tiếng gào thét khóc lóc, mà Aokawa Sakura thì sắc mặt khó hiểu, không biết nên vui hay nên buồn.

Nhưng mà khi mọi người Long Đằng chìm trong tuyệt vọng đau thương, các Võ Thánh dựa vào Ito Musashi mừng rỡ vô cùng, thì có một thanh âm từ trên cao truyền đến:

“Vì sao lại cỏ vẻ mặt như thế này?”

Mọi người đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy có một thanh niên tóc đen đứng trên không trung, từng bước từng bước đi xuống như đi xuống cầu thang vậy.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy người thanh niên ấy, tất cả Võ Thánh đồng loạt biến sắc, sắc mặt xanh như tàu lá chuối, vẻ mặt của bọn họ lúc này chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung:

Mặt như đưa đám!

- ------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.