Những sợi tóc đen của hắn dựng thẳng như kiếm, trên mặt tràn đầy vẻ giận dữ, thất khiếu đều phun ra lửa, ma khí khiến người khác run sợ ngưng tụ trên người hắn. Thần Tử chí cường của Vạn Yêu Môn quả thật kinh hãi và phẫn nộ đến tột cùng.
Kinh hãi là vì nếu không phải hắn đeo thần phù thế mạng của Chân Tiên truyền lại, e rằng một đòn đó đã khiến hắn ngã xuống dưới tay Diệp Thành thật.
Phẫn nộ là vì các Thần Tử của thần giáo đều đến đây, vậy mà chỉ có một mình hắn bị Diệp Thành tấn công bởi một chiếc đỉnh, suýt chút nữa đã chết. Có thể nói vừa rồi, danh tiếng của Vạn Yêu Môn suýt chút nữa đã bị hắn hủy hoại. Nếu truyền về biển sao, chắc chắn Vạn Yêu Chân Tiên sẽ nổi giận, tát chết hắn ngay lập tức.
“Giết!”
Từ trong ngực Thần Tử áo đen bay ra một thanh sát kiếm màu đen vô danh. Thanh phi kiếm ấy chỉ có ba thước, quanh thân mờ tối, đen như mực.
Trên bề mặt của nó như ngưng tụ sát ý và ma niệm vô tận. Lúc quét qua hư không, trong không gian bỗng sinh ra rắn ma phẫn nộ dài mấy chục trượng, vô số ma ý hiện lên, giống như ma kiếm lao ra từ ma vực Cửu U.
“Keng!”
Diệp Thành xoay lại, một đỉnh tông bay thanh sát kiếm màu đen kia, ngay sau đó lại lao về phía Thôn Thiên Ma Hổ, thề phải nghiền nát con hậu duệ thần thú thừa cơ đánh lén này.
Thôn Thiên Ma Hổ cũng tinh khôn, nó nhảy vọt vào hư không, thoắt cái chạy ra xa mấy nghìn trượng. Sau đó, đợi đến khi Diệp Thành lại muốn giết nó lần nữa, Thần Tử áo đen đã cầm sẵn sát kiếm từ trước, vô cùng tức giận xông lên. Diệp Thành không thể không biến trở lại chân thân, thần kích hình rồng trong tay lóe sáng, chính thức chém giết với hắn.
“Keng keng keng!”
Diệp Thành hiện ra chân thân, thần kích trong tay đánh ra như rồng, chỉ chớp mắt đã vung ra mấy chục nhát. Mỗi một kích va chạm với sát kiếm trong tay Thần Tử áo đen đều phát ra tiếng kêu vang dội, hư không cứ như mặt nước nổi lên những gợn sóng.
Những tu sĩ Kim Đan đứng gần đó còn bị dư âm cuộc chiến giữa hai người giết chết.
Đánh đến cuối, toàn bộ hư không đều hóa thành hỗn độn.
Người ngoài chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy một luồng sáng vàng và một luồng cầu vồng đen đan xen vào nhau. Mỗi một lần chúng va chạm với nhau đều phát ra tiếng sấm ầm vang, ánh sáng rực rỡ, mặt trời treo cao.
“Rắc!”
Thần Tử áo đen chém ra một kiếm, giống như tia chớp đen nhánh, tạo thành vết thương dài khoảng một thước trên cánh tay Diệp Thành. Nhưng hắn cũng bị thần kích đâm xuyên ngực, suýt thì ngã xuống lần nữa.