“Đạo hữu, hãy nghe tôi một chút. Lão tổ Bí Ngân khổ công tu luyện hàng nghìn năm nay không dễ dàng gì, mong cậu hãy tha cho lão một mạng. Còn về việc bồi thường thì có thể từ từ bàn sau“.
Chính Nguyên Thượng Nhân nói.
“Chúng tôi đều là Chân Quân của bán đảo phía Bắc, cần gì phải đánh đánh giết giết”, Thanh Sương Tiên Tử gật đầu.
“Đúng vậy!”, Tà Kiếm Quỷ tán đồng.
“Có thể đạo hữu không biết, huyết mạch của lão tổ Bí Ngân ít nhiều có quan hệ với vương tộc Nam Ly. Nếu để Nam Ly Vương biết được cậu giết họ hàng xa của mình thì e là sẽ không được vui đâu“.
Bắc Minh Tiên Ông cười híp mắt, nói.
Vừa dứt lời, bầu không khí liền lặng như tờ. Danh tiếng của Nam Ly Vương trên quần đảo Nam Ngọc này tựa như thần vậy, mọi người không thể ngờ lão tổ Bí Ngân lại là họ hàng xa với Nam Ly Vương.
Đối mặt với thế lực như thế này, ngay cả Hoa Thiên Lăng cũng dao động.
Các trưởng lão của Linh Miếu cũng đưa mắt nhìn nhau. Nếu không phải mọi người không thân quen với Diệp Thành thì e là đã có người khuyên nhủ rồi.
“Đúng vậy, mẹ tôi là em họ bà con xa với Nam Ly Vương. Nếu giết tôi thì Nam Ly Vương sẽ không tha cho cậu đâu. Đến lúc đó Nam Ly Vương nổi giận thì e là cả Hoa tộc sẽ bị hủy diệt đấy“.
Lão tổ Bí Ngân liên tục kêu gào.
“Thả lão tổ Bí Ngân ra thì chuyện này coi như xong. Bổn tọa có thể bảo đảm rằng sau này tộc Bí Ngân sẽ không xâm phạm Hoa tộc nữa“.
Đảo chủ của bán đảo phía Bắc - Thương Lam Tinh với ống tay áo bay bay cuối cùng cũng nói.
Ông ta nói vô cùng dứt khoát. Những vị Chân Quân xung quanh cũng khẽ gật đầu, thể hiện đồng ý.
Thế lực có địa vị cao nhất, thực lực mạnh nhất trong cả bán đảo phía Bắc không phải dị tộc, cũng không phải môn phái là là châu phủ Bắc Bán Đảo. Là châu chủ của một châu, sức mạnh của Thương Lam Tinh có thể trấn áp cả một bán đảo là do ông ta có một viên Kim Đan trung phẩm.
Bất chợt, ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn vào Diệp Thành, yên lặng đợi sự lựa chọn của Chân Quân vừa mới lên cấp này.
“Nếu tôi không thả thì sao?”
Diệp Thành ngẩng đầu lên, khẽ cười lạnh.
“Vậy thì cậu đang khiêu chiến trật tự vốn có của bán đảo phía Bắc chúng tôi, khiêu chiến các cường giả trên bán đảo chúng tôi. Bổn tọa là châu chủ, vốn nên duy trì công bằng. Nhưng nếu kẻ dưới không chịu nghe thì bản tọa cũng không thể ra tay cưỡng ép can thiệp vào chuyện của họ“.
Thương Lam Tinh thở một hơi thật dài, mà đám người Tà Kiếm Quỷ đã hiểu ngầm, lặng lẽ bao vây từ khắp các phía.
Họ không nhất định phải giết Diệp Thành, nhưng phải đánh tan sự kiêu ngạo của anh và cứu lão tổ Bí Ngân. Nếu không sau này Hoa tộc sẽ không còn ai có thể trị được nữa. Đây là điều mà các thế lực lớn của bán đảo phía Bắc không muốn nhìn thấy.
Đối mặt với sự bắt tay của năm vị Chân Quân, cả thành Nam Hoa im lìm như chết, tất cả các trưởng lão sắc mặt trắng bệch, ngay cả Tiêu Thanh Vũ mặt cũng xám xịt.
“Chân Quân, bỏ đi thôi“.
Mãi hồi lâu, Hoa Thiên Lăng thở dài một tiếng, từ từ nói.
“Đúng vậy, Chân Quân, tha cho lão tổ Bí Ngân đi. Vì một kẻ khốn nạn như lão mà bỏ cả mạng mình thì không đáng“.
Lúc này Hoa Lộng Ngọc nào còn sự lạnh lùng cao quý ngày xưa. Nếu sau lưng cô ta có cái đuôi thì không chừng giờ nó đã vẫy lên rồi.
“Anh...”
Cuối cùng, ngay cả Dao Nhi cũng không nhịn được mà gọi anh.
Diệp Thành quay đầu thì vừa hay nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Dao Nhi. Anh lướt nhìn một vòng, tất cả mọi người đều nhìn anh với ánh mắt nặng nề. Giết lão tổ Bí Ngân, Diệp Thành có bản lĩnh cao cường có lẽ có thể một kình trốn chạy, nhưng Nam Ly Vương giáng tội xuống thì e là cả Hoa tộc sẽ bị hủy diệt.
Đối mặt với sự ép buộc của một trăm nghìn người và bao nhiêu Chân Quân, anh đột nhiên mỉm cười rồi nói:
“Dao Nhi, trong thế giới này có rất nhiều người bỉ ổi vô liêm sỉ. Họ lấy danh nghĩa của chính nghĩa để can thiệp vào chuyện của người khác một cách quang minh chính đại. Đối với những kẻ này, trực tiếp đạp một cái nghiền nát là được, không cần phải quan tâm chúng nói những gì, bởi vì chúng chỉ là một lũ tép riu mà thôi“.
Năm Chân Quân nghe vậy thì mặt tối sầm xuống. Diệp Thành hiển nhiên là đang ngấm ngầm châm chọc họ. Đôi mắt Thương Lam Tinh xẹt qua sự không vui.
Nhưng ngay sau đó sự không vui trong mắt họ đã biến thành tức giận.
Diệp Thành bóp mạnh viên Kim Đan trong tay khiến nó vỡ tung!
“Rắc rắc!”
Viên Kim Đan vô cùng cứng rắn có thể chống lại sự tấn công của linh bảo kia lại bị Diệp Thành bóp vỡ như một quả cầu thủy tinh. Thần hồn của lão tổ Bí Ngân phát ra tiếng kêu gào thảm thiết, bị ngọn lửa màu vàng kim đáng sợ thiêu đốt, bắt đầu biến mất từng chút một.
“Cậu đang làm gì thế hả? Mau dừng tay!”
Bắc Minh Tiên Ông biến sắc, điên cuồng gào lên.
Các Chân Quân khác cũng biến sắc, họ lao nhanh về phía Diệp Thành muốn chặn trước mặt anh để cứu lão tổ Bí Ngân.
Trong không trung, năm luồng sức mạnh long trời lở đất chấn động nhật nguyệt. Uy thế đáng sợ đó khiến cả thành Nam Hoa đều run rẩy, vô số chiến sĩ tộc Bí Ngân đều run rẩy quỳ xuống, hàng triệu người Hoa tộc biến sắc.
Một tay Diệp Thành bóp thần hồn của lão tổ Bí Ngân. Anh ngước mắt nhìn năm Chân Quân đang đánh tới, không hề lùi lại mà lại nói từng câu từng chữ:
“Dao Nhi, nhìn cho rõ nhé. Bước đầu tiên để trở thành kẻ mạnh chính là, số mệnh của mình do chính mình quyết định...chứ không phải do ông trời!”
Vào khoảnh khắc anh nói xong, anh liền tiêu diệt thần hồn của lão tộc Bí Ngân. Ngay sau đó, ảo ảnh của một ông già màu vàng kim nhạt cao mười trượng lơ lửng sau lưng Diệp Thành. Lão biến thành một luồng sáng màu vàng kim xuyên qua trời đất, bay về phía chân trời.
U Uyên Minh Vương lại lần nữa xuất hiện!
Mà ở bên khác, năm Chân Quân trừ Thương Lam Tinh ra đều đang gào thét, đây là sức mạnh mạnh đến cỡ nào cơ chứ?
Cả bán đảo phía Bắc, tính cả Thương Lam Tinh và các Chân Quân lánh đời thì cũng chỉ có tầm bảy, tám Chân Quân, giờ đã tới đây hơn nửa. Mỗi một Chân Quân đều là chủ của một môn phái hoặc một gia tộc. Họ ngạo nghễ kiêu căng, được dân chúng sùng bái, tuổi thọ hàng nghìn năm.
Chỉ một tộc Bí Ngân nhỏ bé đã ép Hoa tộc vào đường cùng, giờ năm Chân Quân bắt tay vào, gần như không ai nghĩ rằng Diệp Thành sẽ thắng.
“Mau chạy đi!”
Vô số người Hoa tộc khóe mắt như muốn nứt ra. Dao Nhi thì căng thằng tới nỗi quên hết tất cả, siết chặt tay tới nỗi khớp xương trắng bệch, cô bé căng thẳng nhìn Diệp Thành. Lúc đó trong không gian ấy, vô số người đều nhìn chằm chằm, chờ đợi kết quả của lần đụng độ này.
“Ầm!”
Đối mặt với sự tấn công của năm Chân Quân, U Uyên Minh Vương đột nhiên mở mắt ra, khinh thường nhìn tất cả. Sau đó...
“Rắc!”
Làn sóng dao động dữ dội trong không trung va chạm với thần quang, kiếm khí và pháp thuật vang lên tiếng nổ mạnh trước nay chưa từng có. Trong trời đất như có hàng ngàn quả bom nổ tung. Một đám mây hình nấm bảy màu ngưng tụ sau vụ nổ tản ra khắp nơi, khiến bầu trời đầy mây khắp trăm dặm vỡ tung.
Một tay anh nắm thần hồn của lão tổ Bí Ngân, ngọn lửa trong tay cháy hừng hực, thiêu đốt từng tấc một. Tay kia thì nắm chặt thành quyền. Ánh vàng rực rỡ chiếu rọi, U Uyên Minh Vương sau lưng cũng ngạo nghễ đứng thẳng, mà mái tóc anh cũng đã biến thành màu tím nhạt, khuôn mặt cũng có thêm không ít bùa chú màu vàng sẫm.
Đây chính là thần thể Minh Vương U Uyên!
- ------------------