“Hắn thật sự luyện ra Chân Linh Tiên Đan?”
Trong thành phố Thần Đan, ban đầu là sự im lặng, sau đó tiếng ồn bùng nổ như núi sập biển gào. Nhiều người trừng to hai mắt, không thể tin nổi nhìn con Kỳ Lân màu vàng trên tay Diệp Thành.
“Không thể nào, hắn chỉ là một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, sao có thể luyện thành Chân Linh Tiên Đan? Ngay cả Đan Vương cũng chỉ mới xoay hai vòng, đan của hắn đã thành công? Đúng là nói đùa!”
Trưởng lão Nộ Diễm lắc đầu liên tục.
Đa số các đệ tử của Thần Đan Môn, bao gồm Giang Hàn, Hác Tư Văn, chẳng ai tin cả. Tiên đan chính là thượng phẩm tối cao trong đan dược, cấp bậc cao nhất của linh đan thượng phẩm cũng chẳng bằng loại tiên đan tệ nhất.
Tuy Chân Linh Tiên Đan được xếp cuối nhưng dù gì nó cũng là tiên đan.
Dù họ chưa từng được thấy nhưng cũng từng nghe về cách thức luyện chế rườm rà của nó. Lò luyện đan, ngọn lửa, thủ pháp, linh dược,... thiếu một thứ cũng không được. Còn phải luyện đan để xoay chín vòng, độ nhiều đan kiếp, kể cả bước thu đan ngưng tụ thì cũng cần pháp quyết đặc thù.
Diệp Thành lại dùng thời gian không quá nửa ngày mà đã luyện thành tiên đan, hơn nữa còn là khi lò luyện đan nổ mạnh, điều này sao có thể?
“Đan dược trong tay hắn không phải Chân Linh Tiên Đan, có lẽ chỉ là bán thành phẩm, xấp xỉ tiên đan thôi!”, Hác trưởng lão khẳng định chắc nịch.
Ông ta còn chưa nói xong.
“Gào!”
Một âm thanh nghe như rồng nhưng không phải rồng, nghe giống phượng mà không phải phượng phát ra từ lòng bàn tay Diệp Thành. Viên Chân Linh Tiên Đan lớn cỡ quả bóng bàn này đã giật mạnh trong tay Diệp Thành, biến thành một con Kỳ Lân khoảng trăm trượng, bay vút lên, chân giẫm mây vàng, dùng tốc độ cực nhanh bay một vòng trên đường xá thành phố Thần Đan.
Mỗi một miếng vảy trên người Kỳ Lạ, mỗi một sợi râu đều rất thật, giống như nó là một món đồ thật sự vậy. Thực tế, hai mắt cũng rất linh động, tràn đầy hoạt bát. Đáng sợ hơn là một luồng uy áp mạnh mẽ tỏa ra từ trên Kỳ Lân vàng, áp xuống mấy trăm dặm chung quanh, nhiều người không thể thở nổi, như thể họ đang đối mặt với một Chân Quân.
Con Kỳ Lân này, dù là tu vi thôi thì cũng chẳng thua kém Đường Ngự Phong, Hà Cửu Hằng, Bạch Tiểu Huyên bao nhiêu.
“Đây... đây là đan dược đã thông linh rồi sao?”
Có người cắn lưỡi khi nói ra câu này.
“Đan dược thay đổi, chín khiếu kết nối, linh vận trời sinh... đây mới là tiên đan!”, môn chủ Vương Hải Bằng ngửa đầu, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, nói với sự sùng kính và rung động.
Sau khi tiên đan luyện thành thì có thể biến thành sinh mệnh chân chính, sống nơi trần gian, có thể tu hành, luyện pháp, chiến đấu, thực lực có thể địch nổi cả một Chân Quân Xuất Khiếu. Mọi người cứ tưởng rằng đó chỉ là truyền thuyết, không ngờ hôm nay lại được nhìn thấy thật, tâm lý bị chấn động mạnh.
“Bộp!”
Một đan sư già râu tóc bạc phơ, gương mặt tang thương quỳ xuống, vái lạy Diệp Thành như đang quỳ vái một vị thần: “Hoa An khổ tu đan đạo năm trăm năm nhưng không tới được đại đạo dù chỉ một chút, nay có thể nhìn thấy tiên đan... chết cũng không hối tiếc! Chết cũng không ân hận!”
Nói xong, nước mắt chảy dài.
Không chỉ ông ta, vô số đan sư lớn tuổi đều quỳ xuống, ngửa mắt lên trời rơi lệ, vái lạy Diệp Thành.
Cả đời họ theo đuổi đan thuật, tư chất có hạn, thiên phú, tài năng, công pháp và nhiều nguyên nhân khác cứ khiến họ phải dừng ở cửa đan đạo trong bấy nhiêu năm. Nhưng khát vọng cầu đạo không hề giảm sút. Giờ thấy Diệp Thành thể hiện ra đan thuật thần kỳ, họ đã hiểu ra, chết cũng không hối tiếc.
“Ai nói hắn luyện ra Chân Linh Tiên Đan chân chính? Không chừng là giả vờ thì sao? Đan Vương còn chưa thua đâu. Mấy người quỳ xuống là có ý gì? Rủa Thần Đan Môn chúng tôi thua sao? Còn không mau đứng lên! Hoa An là trưởng lão Thần Đan Môn, đừng phản chiến theo địch!”
Hác trưởng lão tức tối, liên tục hét ầm ĩ, muốn đi qua kéo những người kia đứng lên.
Nhưng càng có nhiều đan sư quỳ xuống, trong đó có không ít người là quản lý của Thần Đan Môn. Bọn họ là đan sư, cầu đạo như khát nước. Trong mắt mấy đan sư này, không có đúng sai, chỉ có kính trọng đại sư đan đạo.
Hác trưởng lão đang lo lắng.
Một tiếng thở dài vang lên, truyền tới bên tai mọi người.
Đan Vương nhẹ nhàng vung tay áo, Địa Phế Chân Hỏa tan đi, Bách Dược Bảo Lô lớn trăm trượng thu nhỏ, biến mất trong tiếng sấm và ánh sáng vàng.
Đan Vương cũng dừng luyện đan.
Trong lòng người của Thần Đan Môn và thành phố Thần Đan đều trầm xuống, họ hiểu ý nghĩa của hành động này.
Dưới cái nhìn của vô số người, Đan Vương nho nhã hiền lành, tóc đã hoa râm đứng trong không trung, khom lưng nói với Diệp Thành: “Đan thuật của Diệp đan sư đúng là kỳ diệu, là phúc trời ban, ngay cả nhật nguyệt cũng thay đổi. Hoàng Đạo Hoành này xin bái phục!”
“Thần Đan Môn... nhận thua!”
Khi năm chữ này được nói ra một cách khó khăn.
Sắc mặt Hác trưởng lão xám ngoét, đệ tử Thần Đan Môn khóc rống.
Hác Tư Văn lảo đảo, suýt ngã ra đất nhưng hắn chẳng quan tâm mà chỉ ngửa đầu nhìn người đàn ông trung niên mặc áo bào bạc màu khom người làm lễ với Diệp Thành.
“Thua sao? Sư phụ thua rồi sao?”
Hác Tư Văn lẩm bẩm trong miệng.
Hắn chỉ cảm thấy như trụ cột trong lòng mình đang sụp đổ, dường như trời đất cũng đảo lộn. Trong mấy chục năm qua, hắn khổ tu, những kinh nghiệm rèn luyện, kiêu ngạo đều như biến thành trò hề.
Mấy người Lữ Khinh Vũ cũng há hốc, đồng tử trừng lớn, khó có thể tin được là Diệp Thành thắng.
“Tốt tốt tốt! Trận đấu đan đạo này đúng là xuất sắc, nằm ngoài dự đoán của mọi người, không uổng công lão tổ này vượt vạn dặm xa xôi để tới thành phố Thần Đan này!”
Lữ Vân Trường vỗ đùi, phát ra tiếng cười như sấm, khiến mấy Kim Đan xung quanh cũng lảo đảo hoảng hốt.
Còn Đường Ngự Phong, gia chủ nhà họ Hà thì híp mắt, nhìn chằm chằm Diệp Thành, trong mắt lấp lóe tia sáng nào đó.
“Ông ơi, anh Thành thắng rồi! Anh Thành thắng rồi!”
Cô bé Linh Linh nhảy cẫng lên. Máu tóc dài tới eo được buộc bằng chỉ đỏ, váy dài màu đỏ làm nổi bật gương mặt như hoa, lúm đồng tiền xinh xắn, vô cùng đáng yêu.
“Đúng vậy, đan sư Bích Hải thắng rồi!”
Ông lão mặc áo bào màu tro ngẩng đầu.
Trong lòng ông ta rất phức tạp, vô cùng hỗn loạn. Đối với những người thuộc tông môn thượng cổ như ông ta, Đan Vương chính là thần tượng họ hâm mộ từ nhỏ, coi như là thần linh.
Không ai ngờ thần linh lại có ngày sẽ thua!
Lúc này, trong thành phố Thần Đan, mấy chục nghìn người đều thinh lặng. Bọn họ không biết nói gì, không biết hoan hô nên than thở, tâm trạng rối bời.
“Môn chủ, làm sao bây giờ?”
Trưởng lão Nộ Diễm quay đầu, nhìn đa số các trưởng lão của Thần Đan Môn chung quanh, rồi nhìn môn chủ Vương Hải Bằng, không chỉ họ, mà một trăm nghìn đệ tử Thần Đan Môn đều nhìn môn chủ.
Vương Hải Bằng đứng tại chỗ, không nói một lời, vẻ mặt lạnh tanh. Dường như cả núi Thái Sơn đang đè lên người ông ta. Trận đấu này quá quan trọng đối với Thần Đan Môn, Diệp Thành liên tiếp thắng bốn trận, dồn Thần Đan Môn vào thế bí, nếu Đan Vương cũng bại...
Vậy danh dự tích lũy mấy nghìn năm nay của Thần Đan Môn đều mất sạch.
Đường đường là tông môn thượng cổ, có trên trăm vị tông sư đan đạo, vô số đại sư, thiên tài, được cho là thánh địa chế dược hàng đầu Hoa Hạ, thế mà thất bại, hơn nữa còn là bị một tên nhóc đè ép. Thần Đan Môn sao còn tư cách xưng hùng? Còn mặt mũi nào tự xưng là thánh địa đan đạo nữa?
- ------------------