Lời anh nói quá mức khó tin khiến người đàn ông phong thái ngời ngời bên cạnh quát: “Hừ, đúng là nói khoác không biết ngượng!”
Người xung quanh cười nói: “Ha, thằng nhóc này nói điên nói khùng chọc tới kẻ hung ác rồi à? Đây chính là Hồ Hạo Nhiên - cậu cả nhà họ Hồ ở Ma Đô, có tu vi xấp xỉ đại sư võ đạo, là người thừa kế chức vị gia chủ đời kế tiếp được thừa nhận, ngay cả Hồ Võ Thánh cũng rất yêu thương anh ta, gửi gắm kỳ vọng rất cao!”
Diệp Thành lạnh nhạt nói: “Nếu anh không tin thì có thể thử xem!”
Mọi người kinh ngạc và sửng sốt, nhà họ Hồ ở Ma Đô có danh tiếng hiển hách trong giới võ đạo. Nhưng người trước mắt có tuổi tác không kém Hồ Hạo Nhiên mà lại không sợ hắn ta, chẳng là đây là đệ tử của lão quái vật nào đó?
“Can đảm đấy!”
Hồ Hạo Nhiên nghe thấy thì giận dữ, từ nhỏ hắn ta đã được nuông chiều, không cho phép ai làm trái ý mình. Hắn ta tiến lên, vận khí ngưng thần định dạy dỗ thằng ranh không biết trời cao đất rộng này.
Nhưng bỗng nhiên, Thất trưởng lão của nhà họ Trình - Trình Bác Hạn đứng chắn giữa hai người: “Hồ thiếu hiệp, đại hội giao lưu võ đạo này do nhà họ Trình tổ chức, xin cậu làm theo quy tắc của chúng tôi, hôm nay chưa bắt đầu giao lưu, dù là ai cũng không được lén động võ!”
“Hừ!”, Hồ Hạo Nhiên bĩu môi lùi về sau hai bước, dù hắn ta kiêu căng thế nào thì cũng biết không thể đối đầu với Võ Thánh, nhưng người này đi được hai bước lại quay đầu cười lạnh:
“Thằng ranh, đừng tưởng mày thoát được rồi nhé, tới khi bắt đầu giai đoạn tự do thi đấu trong đại hội, cậu đây sẽ khiêu chiến mày, đánh mày vỡ nát kinh mạch, bẻ gãy tay chân, thuận tiện đánh gãy cái chân nhỏ dưới bụng mày!”
“Đương nhiên, mày cũng có thể trốn tránh nhưng sau này, mày sẽ mang lại sự nhục nhã không thể rửa sạch cho sư môn vì mang tiếng đệ tử sợ chiến mà lui, không dám chấp nhận lời khiêu chiến của ngôi sao mới trong giới võ đạo, ha ha ha!”
Nhìn Hồ Hạo Nhiên ngửa mặt lên trời cười to, Diệp Thành không khỏi cong môi, thằng ngu nên coi anh là Đại Tân Sinh mới nhập môn sao?
Nhưng những võ sĩ chung quanh lại không nghĩ vậy, họ cho rằng nụ cười này của Diệp Thành là cười khổ, tức khắc nhìn anh bằng ánh mắt đồng tình và mỉa mai.
Diệp Thành cũng chẳng muốn để ý tới họ, anh phất tay gọi Tào Hinh Toàn: “Tới đây!”
Cô nhóc chạy tới như chú mèo con bám chủ, Diệp Thành đặt một tay sau lưng Tào Hinh Toàn, truyền một tia linh khí băng giá vào trong người cô ấy.
Cô nhóc hét lên một tiếng nhưng sau đó lại có cảm giác lạnh buốt, mà không hề làm cơ thể bị thương, ngược lại còn là cảm giác mát mẻ thoải mái, thế nên cảm thấy an tâm.
Diệp Thành hài lòng gật đầu, một tia linh khí này đã đủ cho Tào Hinh Toàn có nội kình luyện Băng Tâm Quyết trong ba ngày, sau đó anh sẽ chỉ dạy cô ấy ba chiêu của Băng Tâm Quyết.
Dù sao đây cũng là công pháp do anh chọn lựa kỹ càng, ba chiêu này đơn giản tới mức con nít nhìn xong cũng học được, cho nên dù thiên phú Tào Hinh Toàn có kém tới đâu, cô ấy sẽ học được rất nhanh.
Lam Thải Nhi ở cạnh nhìn thấy thì không khỏi cười lạnh: “Diệp Thành, anh dạy mấy thứ linh tinh này cho cô chủ, còn dám nói là cô ấy học được ba chiêu là sẽ đánh bại được tôi sao?”
Diệp Thành còn chưa nói gì, Tào Hinh Toàn đã vung nắm đấm, tức giận nói: “Sư tỷ Thải Nhi, cô không được nghi ngờ sư phụ. Công pháp sư phụ truyền cho tôi rất thần kỳ! Không tin thì tới đánh một trận đi!
Lam Thải Nhi nghẹn họng, bắt cô ta đánh nhau với Tào Hinh Toàn chẳng khác nào ép một chàng trai dịu dàng đánh bạn gái, cô ta cúi đầu, cắn chặt môi hồi lâu mới nói bằng giọng không tình nguyện: “Không, không cần, tôi tin Diệp đại sư!”
“Hừ!”, Tào Hinh Toàn thấy thế thì đắc ý ngẩng đầu nhìn Diệp Thành như đang tranh công, Diệp Thành thấy cô ấy đáng yêu thì nhéo mũi đối phương một cái:
“Đây không tính là gì, chờ lát nữa sư phụ dạy cho con chiêu thức, đánh bại hết đám thiên tài thế gia võ đạo kia thì mới coi như miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn!”
“Ha ha!”
Tào Hinh Toàn thè lưỡi, tay quàng cổ Diệp Thành, hai người sánh bước đi vào trong sảnh, Tiết Bách Hợp và Lam Thải Nhi theo sau cũng thấy cảnh này, trong mắt hiện lên tia ghen tuông.
Khi vào sảnh, võ sĩ ngày càng nhiều, không chỉ là những võ sĩ Đại Tân Sinh mà còn có cả đại sư võ đạo thế hệ trước,
Tuy Lam Thải Nhi không muốn để ý tới Diệp Thành nhưng cô ta không từ chối yêu cầu của cô chủ, chỉ có thể lạnh mặt, nhỏ giọng giới thiệu từng cao thủ cho họ:
“Đây là Vệ Thiên Chính- gia chủ nhà họ Vệ ở tỉnh Liêu Vũ, thực lực không tầm thường, đã là đại sư võ đạo trung kỳ, cấp bậc như Quan Trường Hưng thì không thể đánh với ông ấy hơn hai mươi hiệp. Người theo sau ông ấy là Vệ Hưng Đằng, từ nhỏ anh ta tu hành Phích Lịch Thối (chân sấm sét), có lẽ hiện giờ đã sắp đột phá đại sư võ đạo!”
“Những người mặc áo vải bên kia là Cái Bang. Cô chủ đừng cười người ta, Cái Bang là bang phái lớn nhất võ đạo Hoa Hạ, bang chủ Hồng Đại Phúc chính là Võ Thánh, ba vị trưởng lão khác đều là đại sư võ đạo!”
“Ừm… người cầm gậy trúc màu xanh đi đầu chắc là Tam trưởng lão tu luyện Đả Cẩu Bổng Pháp, nếu đúng vậy thì người theo sau ông ta chính là võ sĩ Đại Tân Sinh nổi bật nhất của cái bang - Thiết Địch Tiên - Tô Xán. Nghe nói anh ta rất có thiên phú, đang tu luyện Đả Cẩu Bổng Pháp thì lại ngộ ra một loại võ học mới, cầm một cây sáo bằng sắt tung hoành khắp tỉnh Quảng Thành, chưa từng gặp được địch thủ!”
“Người, người kia…”
Nói nói một hồi Lam Thải Nhi đột nhiên hít ngược một hơi, dùng ánh mắt vừa sợ hãi vừa bái phục nhìn sang một hướng, Tào Hinh Toàn nhìn thấy hướng đó thì thấy một chàng trai mặc đồ trắng, đang một mình đi tới, vì vậy khỏi cảm thấy tò mò:
“Sư tỷ Thải Nhi, đó là ai vậy? Người dẫn anh ta vào là đại sư võ đạo sao?”
Lam Thải Nhi hít sâu một hơi rồi mới nói: “Người này tên Lục Tinh Hà, không môn không phái, biệt danh là Tinh Hà Cư Sĩ nên không ai đi cùng anh ta… còn vì sao anh ta có thể vào thì là bởi chính anh ta cũng là đại sư võ đạo!”
“Oa!”, Tào Hinh Toàn không khỏi cảm thán: “Vậy chẳng phải cũng lợi hại như sư phụ sao?”
Lam Thải Nhi hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Sư phụ của cô? Dám chắc anh ta là đệ tử của một cao nhân lánh đời, bị cưỡng ép bơm vào nội lực để thăng cấp lên đại sư võ đạo thôi. Nếu không anh ta sẽ không kiêu ngạo, không coi ai ra gì như thế”.
Lam Thải Nhi luôn suy nghĩ ngày đêm, nghĩ xem thực lực Diệp Thành đến đâu, tại sao lại có sức mạnh to lớn như thế, cuối cùng, cô ta tự cho là thông minh nghĩ ra điều trên, hơn nữa còn rất tin tưởng.
Dù sao, nếu không phải như thế thì thiên phú của đối phương quá khủng khếp. Đây là việc mà kẻ ngạo mạn như Lam Thải Nhi không thể thừa nhận.
- ------------------