Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 742: Chương 742: Thiên Quân vô liêm sỉ






"Sợ là ông không chỉ muốn nhận tôi làm đệ tử, mà còn muốn có được tiên pháp hỗn độn, truyền thừa Ma Công của tôi và bí mật tại sao tôi lại mạnh mẽ như vậy đúng không?"

Diệp Thành cười khẩy chế giễu.

Tuy trước kia anh từng truyền một thiên tiên pháp hỗn độn cho Minh Sương.

Nhưng thứ như tiên pháp chỉ có thể hiểu ý, không thể truyền bằng miệng. Ngày nào Minh Sương chưa thông hiểu thấu tỏ, tu lên cảnh giới đại thành thì ngày đó chưa thể dạy cho người khác. Mục đích của Diệp Thành là ngăn cản các tu sĩ của Bồng Lai Tiên Sơn mượn tiên pháp này để phát triển lớn mạnh, xưng bá ở dải Ngân Hà.

"Thân là sư phụ, lão đạo đương nhiên phải quản chặt rồi. Không thể để đệ tử đi vào con đường ma đạo, xét duyệt tiên pháp Ma Công chính là trách nhiệm của lão đạo".

Thái Huyền lão tổ nói đầy chính nghĩa.

Mọi người nghe xong đều thấy rùng mình, vốn tưởng rằng đại trưởng lão Tô Khởi Tín đã quá đáng lắm rồi, vậy mà Thái Huyền lão tổ này vừa xuất hiện đã muốn nuốt cả xương lẫn da của Diệp Thành. Trên danh nghĩa là nhận làm đệ tử, nhưng thực tế là giam nhốt. Sau khi nhận làm đệ tử, nếu không cho sư phụ xem công pháp thì là khi sư diệt tổ, Thái Huyền lão tổ tát Diệp Thành một cái chết tươi thì cũng không ai nói gì được.

"Thật cao tay, không hổ là Thiên Quân Nguyên Anh".

Mọi người thầm hét điên cuồng.

Dao Nhi lại càng trợn tròn mắt, không ngờ lão tổ Nguyên Anh của tông mình lại vô liêm sỉ như vậy.

Nhưng đám Hách Hổ, Môn chủ Hắc Thủy Môn lại thầm vui trong lòng, nhìn Diệp Thành với ánh mắt vui mừng khi người khác gặp họa, nghĩ không ngờ tên họ Diệp cũng có ngày hôm nay. Đối mặt với lão tổ Nguyên Anh còn có thể phản kháng kiểu gì chứ?

"Tiểu hữu đừng chần chừ nữa, còn không mau cùng nhập đại đạo với lão tổ ta?"

Thái Huyền lão tổ không cho Diệp Thành cơ hội trả lời, tung luôn một chưởng ra.

Tuy bàn tay lão bình thường, nhưng vừa chìa ra đã lấp đầy trời đất, giống như thần vương trên chín tầng trời thò bàn tay xuống trần gian, khiến hư không trong phạm vi trăm trượng xung quanh Diệp Thành đều ngưng kết, nguyên khí và gió mây đều không thể lưu chuyển. Lão lại dùng đến quyền năng Cấm Thiên Pháp Địa. Đám đại trưởng lão không động đậy nổi một ngón tay, ai nấy trợn tròn mắt tỏ vẻ ngạc nhiên, không ngờ thế gian này lại có bậc đại năng như vậy.

"Phá".

Diệp Thành thốt lên một chữ.

Chữ này vừa thốt ra, lập tức nổ vang như sấm, thần tướng Minh Vương sau lưng lao vút lên trời, được Diệp Thành thúc lên mức cao nhất, gạt mạnh cấm pháp xung quanh, hình thành một khu vực an toàn khoảng mười trượng, bảo vệ mấy người Dao Nhi. Bọn họ đột nhiên phát hiện mình lại có thể hoạt động được rồi.

"Tiểu hữu cần gì phải vùng vẫy chứ? Dưới Thiên Quân thì tất cả chỉ là phù du. Tiểu hữu dù có pháp lực mạnh mẽ, Ma Công cái thế, nhưng cuối cùng cũng chẳng thể chống lại được một chưởng của lão đạo", Thái Huyền lão tổ ung dung bình thản nói.

Tay lão vẫn không dừng lại, áp lực vô tận từ bốn phương tám hướng dồn về phía Diệp Thành. Lão đã bắt đầu dùng đến pháp lực Nguyên Anh, ép cho thần tướng Minh Vương xung quanh Diệp Thành phát ra tiếng kẽo kẹt, thậm chí không thể duy trì hình thể mười trượng, dần thu nhỏ lại.

"Tôi không thù không oán với Bồng Lai Tiên Sơn, ân tình trước kia cũng đã trả cho Minh Sương rồi. Một kim đan thần phẩm đã đủ báo đáp hậu hĩnh ân đức của Bồng Lai Tiên Sơn, thậm chí còn dư. Không ngờ đám tu sĩ Bồng Lai Tiên Sơn các ông đều là hạng vong ơn phụ nghĩa, lấy oán báo ơn, không sợ sau này gặp nhân quả báo ứng sao?"

Diệp Thành bình tĩnh nói.

"Ha ha, Thiên Quân bọn ta kề vai với trời, sánh ngang với mệnh, sợ gì mấy thứ như nhân quả chứ? Ta chính là trời, ta chính là pháp!", Thái Huyền lão tổ cười lớn, âm thanh chấn động trời đất.

Diệp Thành không nói gì, tung một nắm đấm ra.

Thần tướng Minh Vương nhập vào người Diệp Thành, khiến xác thịt và pháp lực của anh lập tức phát huy đến cực điểm, hóa thành một dải cầu vồng trắng vắt ngang trời đất, bắn thẳng về phía Thái Huyền lão tổ.

Nhưng lão chỉ khẽ phất ống tay áo.

"Bốp!"

Diệp Thành bị đánh cho bay ngược trở lại, thân hình giống như một chiếc vòng lăn lông lốc, va liên tiếp vào bảy tám ngọn núi mới miễn cưỡng dừng lại được. Nhưng cho dù là vậy thì khóe miệng anh cũng đầy máu.

Tuy xác thịt của anh vô cùng mạnh mẽ, nhưng dù sao cũng không phải Nguyên Anh chân chính. Dựa vào tu vi Ma Công thì chỉ có thể miễn cưỡng đỡ được một đòn của Thái Huyền lão tổ.

"Anh!"

Dao Nhi đau xót òa khóc, lửa vàng thiêu đốt toàn thân, Chân Long rít gào, lao vọt lên trời định liều mạng với Thái Huyền lão tổ. Nhưng lão ta chỉ chìa ra một ngón tay đã cố định cô ấy giữa hư không.

"Bình tĩnh nào, tuy là thiên nữ của tông ta, nhưng cũng phải nghe theo quy định của tông môn".

Dứt lời, Thái Huyền lão tổ ném Dao Nhi cho đám người Nguyệt Hoa trưởng lão: "Phạt nó bế quan trăm năm, không thành Kim Đan thì không được xuất sơn".

"Vâng".

Nguyệt Hoa trưởng lão cúi đầu.

"Thả con bé ra!"

Diệp Thành tức giận gầm lên, khiến ngọn núi phải vỡ nát, anh hóa thành một luồng ánh sáng đen xông tới. Tuy quần áo tả tơi, nhưng anh vẫn bừng bừng ý chí chiến đấu. Ma khí trên người anh cuồn cuộn như nước sôi, chẳng khác gì Ma Thần ngạo nghễ giữa hư không.

"Chờ tu thành Thiên Quân thì hãy nói chuyện với lão đạo bằng khẩu khí đó".

Giọng nói của Thái Huyền lão tổ lúc ẩn lúc hiện, giống như truyền từ tiên giới trên chín tầng trời xuống.

Lão lại giơ ngón tay lên, giữa trời đất có vô số tiếng sấm rền vang, mây đen bao trùm mấy trăm dặm, từng tầng đè ép xuống. Cả bầu trời của núi Bồng Lai hóa thành bức màn đen vô tận, sức mạnh hình phạt vô tận trong đó được mượn từ sức mạnh lôi kiếp của Minh Sương.

Thiên Quân một lời thành pháp, uy lực mạnh đến mức như vậy!

Tất cả mọi người đều há hốc miệng trước bản lĩnh của Thái Huyền lão tổ.

Vẫy tay đã có thể gọi lôi kiếp tới, bản lĩnh này đã vượt khỏi uy năng của tu sĩ, tiến gần đến sức mạnh của thần minh, một lời tạo vật, một lời sáng thế, gần như là không gì không thể. Rất nhiều người thầm cảm thấy bi ai thay Diệp Thành, đối mặt với bản lĩnh này, ai có thể chống lại được chứ? Cho dù là Vân Thiên Hà cũng tự nhận không có chút sức lực phản kháng nào.

“Bó tay chịu trói đi”.

Nguyệt Hoa trưởng lão than thở.

Diệp Thành bỗng nguôi giận, anh bình tĩnh đứng giữa hư không, không nhìn Thái Huyền lão tổ một lời hiệu lệnh trời đất nữa, mà quay sang nhìn Nguyệt Hoa trưởng lão.

“Vốn tôi nể mặt Minh Sương và Dao Nhi, không muốn giết người của núi Bồng Lai, nhưng hiện giờ… là các người tự chuốc lấy!”

Dứt lời, bàn tay Diệp Thành khẽ nắm về phía hư không, quát lên.

“Đao đâu!”

“Ầm!”

Trong tay Diệp Thành bỗng phát nổ vô số tia sét màu xanh, hóa thành một ánh đao đáng sợ.

Vừa có đao trong tay, cả người Diệp Thành bỗng thay đổi, hóa thành thần thú cao mười lăm nghìn trượng, đầu rồng mình người, còn cao hơn Thái Huyền lão tổ một nửa, khí tức cuồn cuộn cực kỳ khủng khiếp, dường như thần sấm nắm trong tay sấm sét Viễn cổ, thao túng tất cả các tia chớp. Thậm chí, khí tức đáng sợ còn khiến trong lòng Thái Huyền lão tổ thầm than không ổn, chẳng khác gì đang phải đối mặt với quái thú từ thời hồng hoang cổ xưa. Lão không ngờ Diệp Thành đã tu được hóa thân Thanh Long lên đại thành.

“Không!”

Thái Huyền lão tổ biến sắc, đang định bỏ chạy, nhưng đã muộn rồi.

“Thần Lôi… Khai Thiên Đao!”

Cùng với tiếng quát lớn của Diệp Thành, người anh hợp với đao, chém một nhát ra.

“Rẹt!”

Hư không trong nháy mắt rách toạc, trời đất biến sắc, trời xanh nhật nguyệt dường như cũng bị nhát đao của Diệp Thành bổ đôi.






Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.