Mấy Thần Tử dẫn đầu hoặc khoác giáp vàng, xung quanh như có ngọn lửa hừng hực bốc cháy, chẳng khác gì mặt trời màu vàng lơ lửng trên cao; hoặc là mọc đôi cánh màu bạc sau lưng, đôi mắt âm dương biến đổi; hoặc là sau lưng có một vầng mặt trời to lớn, chẳng khác gì ma khuyển nuốt trời. Khí tức của mỗi người đều đáng sợ đến mức không thể tin được, không ai kém hơn Thần Tử Tô Ma, thậm chí còn mạnh hơn, trên cả Nguyên Anh đỉnh phong.
Bọn họ mặc chiến giáp với các ánh sáng thần khác nhau, đứng trên chiến xa, tay cầm dây cương. Trước mỗi chiến xa đều là một con yêu thú khác nhau kéo xe, những con yêu thú này hoặc là thiên long có đôi cánh dài trăm trượng, hoặc là thần hổ màu đen vô cùng oai hùng, hoặc là tê giác khổng lồ toàn thân xanh biếc. Con nào cũng là yêu thú cấp Nguyên Anh.
Hai anh em Kim Tung và Kim Hoa đứng trên một trong số các chiến xa đó.
Lúc này, người dẫn đầu là một thần kỵ sĩ giáp vàng như mặt trời quét ngang bầu trời, chậm rãi lên tiếng.
“Đã đến lúc rồi, xuất phát, tiêu diệt Địa Cầu!” !
“Leng keng!”
Cùng với hiệu lệnh, cả thần quân hoành tráng xuất phát, vô số tu sĩ Kim Đan, Nguyên Anh bay vào trong chiến thuyền, cùng với các Thần Tử dẫn đầu điều khiển chiến xa, nghiền ép ầm ầm về phía Địa Cầu.
Thiên cung Sương Diệp mở cửa, rất nhiều khách khứa đến dự lễ và các Nguyên Anh ngoại vực đã đến, đại lễ phong tiên vô cùng hoành tráng chính thức bắt đầu. Lần này có hơn một trăm Nguyên Anh tề tựu ở Sương Diệp.
“Thật là hoành tráng, tinh vực bị lãng quên ta đã bao nhiêu năm không được thấy nhiều Nguyên Anh hội tụ như thế này. Sau khi Lăng Tiêu Chân Tiên tọa hóa, sợ là chưa từng thấy cảnh tượng như bây giờ”.
Có lão tổ Nguyên Anh nhìn quanh thở dài.
“Hừ hừ, phái Sương Diệp này đúng là bá đạo, còn đe dọa ai mà không phái người đến chúc mừng Diệp Thành, thì sau này sẽ dấy binh tiêu diệt tông môn. Đúng là tự coi mình là bá chủ của tinh vực rồi…”
Một Nguyên Anh mặc áo bào đỏ rực, vóc dáng vạm vỡ cao to bên cạnh hừ lạnh. Nhưng lão còn chưa dứt lời, đã bị một ông lão già nua ở bên cạnh ngắt lời.
“Câm miệng!”
Ông lão kia tóc lốm đốm bạc, sắc mặt vô cùng lạnh lùng, tức giận quát: “Chán sống chắc, đây là đỉnh núi Hoành Lan, là đại bản doanh của phái Sương Diệp, ông muốn tông môn chúng ta bị Diệp Thành san bằng trong một ngày sao?”
Nguyên Anh mặc áo bào màu đỏ hơi biến sắc, giải thích rằng mình dùng thần niệm truyền âm, người ngoài không nghe thấy.
Nhưng lão cũng thầm run sợ trong lòng, biết phái Sương Diệp ngọa hổ tàng long, tên Diệp Thành kia còn có tiếng là dùng Thần Niệm Hóa Anh giết chết Thần Tử biển sao, có đủ mọi thủ đoạn thông thiên, cho dù là truyền âm bằng thần niệm thì cũng chưa chắc đảm bảo an toàn.
“Đây chính là Chân Tiên sao? Năm đó lúc gặp nhau, anh ta chỉ là một anh chàng đẹp trai bình thường, tuy về sau biết anh ta là Diệp Thiên Quân gì đó, nhưng ai có thể ngờ được, có một ngày anh ta lại ngạo nghễ cả tinh vực bị lãng quên, trở thành cường giả số một dưới trời sao chứ?”