Chuyện Diệp Thành hẹn đấu với tám dị tộc lớn đã hạ màn với kết quả mà tất cả mọi người đều không đoán được. Lúc này, Tần Sương vẫn còn mang vẻ mặt mơ hồ, dòng suy nghĩ vẫn còn thả trôi về hai ngày trước, khi mình lên núi hỏi Diệp Thành phải mất mấy năm mới có thể chứng Nguyên Anh.
Bây giờ ông ta vẫn còn nhớ, lúc đó Diệp Thành từ chối, trong lòng mình tuyệt vọng đến mức nào.
Kẻ địch bên ngoài như núi đè xuống, nội bộ các nước hỗn loạn, chia năm xẻ bảy, không thể thống nhất. Người mạnh nhất của trận doanh bên mình lại không quan tâm đại cục, khăng khăng làm theo ý mình. Tần Sương quả thật có loại cảm giác bi tráng và phẫn nộ, mình dẫn theo một đám đồng đội ngu ngốc đối mặt với kẻ địch cấp thần.
Ông ta không khỏi thấy bất lực, giống như năm người bên phía địch đã lên hết nơi cao, còn bốn đồng đội của mình vẫn còn đánh quái vậy.
Giờ đây, Diệp Thành lại diệt sạch cùng lúc trăm kẻ dị tộc cảnh giới Kim Đan, một kiếm giết chết Nguyên Anh của Huyết tộc, trong mười phút đã san bằng tám hang ổ lớn của dị tộc, uy lực ngút trời. Tần Sương chỉ có cúi đầu bái phục, trong lòng không còn chút ý nghĩ nào sót lại nữa.
“Mười năm trước, người bác này đã không hiểu cậu ta, nghĩ rằng cậu ta đối mặt với phủ Tiêu chẳng khác nào châu chấu đá xe. Mười năm sau, hóa ra mình vẫn không hiểu được cậu ta, tự cho rằng nhìn thấu tất cả, tính kỹ tất cả, nhưng rốt cuộc chỉ là ếch ngồi đáy giếng, nhìn lên bầu trời cao mà thôi”.
Tần Sương thở dài, lặng lẽ không lên tiếng, chỉ đi đến trước mặt Diệp Thành, cung kính khom lưng.
Cái khom lưng này không phải bái lạy cháu trai của mình, mà là bái lạy niềm hi vọng tương lai của Hoa Hạ, thậm chí là cả Địa Cầu.
Theo sau ông ta, Vương Phục Hổ, Tham Lang, Đường Tuấn Nghị, Trình Hồng Quang, Đường Tông Trạch cũng lặng lẽ tiến đến, cung kính thành tâm cúi chào Diệp Thành.
Bọn họ không kính lễ với Diệp Thành tung hoành vô địch, lấy lại sức mạnh của người đứng đầu Địa Cầu, mà là một Diệp Thành với chiến tích lừng lẫy san bằng tám dị tộc, ngăn cơn sóng dữ đảo ngược tình thế, giúp Địa Cầu tái hiện bình minh.
Công lao này sáng ngời sử sách, ghi tạc trong lịch sử nhân loại, dù trăm nghìn năm sau cũng không ai dám quên.
Vô số người xem chứng kiến từng vị cao thủ danh tiếng lẫy lừng cúi chào trước Diệp Thành, không ai không cảm thấy trong lòng tràn đầy một loại cảm xúc giống như có hòn đá chặn đường sắp được tháo gỡ.
Đó chính là anh hùng của nhân loại, là niềm kiêu hãnh của nhân loại.
Mười năm trước, Diệp Thiên Quân đột nhiên mất tích, chúng tôi cho rằng anh đã bỏ lỡ thời đại thánh kim của Địa Cầu, từ đó không gượng dậy nổi. Nhưng mười năm sau, anh quay trở lại, vẫn là anh cứu Địa Cầu khỏi nguy nan.
Biển cả lan tràn mới hiển lộ bản sắc của anh hùng, đó không phải anh hùng thì là gì?
“Hu hu hu!”
Dương Lâm nhìn thấy cảnh này, đưa tay che miệng, không kìm được rơi nước mắt, lặng lẽ khóc. Bà ta không chỉ khóc vì Diệp Thành, mà còn vì đã nhìn thấy hi vọng, nhìn thấy hi vọng tương lai có thể đoàn tụ với con gái mình.
Aokawa Sakura, Kỷ Hoa Linh, Tần Thanh Uyển đợi ở bên cạnh, vẻ mặt cũng kích động.
Chỉ có Phong Linh lóe lên ánh mắt phức tạp, những hành động của Diệp Thành cứ như tát vào mặt cô ta, khiến cô ta cảm thấy xấu hổ vì những lời nói tùy tiện của mình trước kia.
Bây giờ nghĩ lại, Diệp Thành đã san bằng tất cả chỉ trong mười phút, với sức mạnh này thì xưng bá Địa Cầu cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt. Mọi suy nghĩ, hành động của mình trước kia quả là ấu trĩ như đứa con nít ở trước mặt anh.
“Nhưng anh cứ đợi đấy, Diệp Thành, đừng tưởng tôi sẽ tha cho anh dễ dàng như vậy!”
Không chỉ có cô ta, mà tất cả những người tu luyện ở Tô Bắc xem Diệp Thành qua tivi đều có nhiều cảm xúc đan xen. Sắc mặt của đám người Trình Hưng, Trình Xảo Xảo thay đổi liên tục.
Người thanh niên mà bọn họ xem thường khi trước vừa xoay lưng đã bước lên đỉnh cao, nhìn xuống Địa Cầu, trở thành người đứng đầu đương thời. Còn bọn họ thì sao? Người mạnh nhất cũng chỉ mới đến Tu Thể trung kỳ, cách Diệp Thành không biết bao nhiêu năm ánh sáng mới đuổi kịp.
“Người đương thời không biết cây có thể cao chọc trời, đợi đến khi cây chọc trời mới than rằng nó cao”.
Trình Hưng khẽ than thở, mà mấy tỷ người trên Địa Cầu đã điên cuồng vì chuyện này từ lâu.
Khi tin tức hang ổ của tám dị tộc bị Diệp Thành tiêu diệt, tất cả Kim Đan, Ngưng Đan của chủng tộc đều bị giết sạch truyền ra, mọi người đều sôi sục.
Từng thành phố lớn hóa thành biển cả hoan lạc. Lúc này, bất kể là ban ngày hay là ban đêm, bất kể là bán cầu Đông hay bán cầu Tây, bất kể là người da trắng hay người da màu đều đồng thời giăng đèn kết hoa, pháo hoa pháo trúc nở rộ, giống như ngày lễ long trọng nhất, khắp đất trời cùng chung vui.
Trước kia, tất nhiên Diệp Thành từng xưng hùng ở Địa Cầu, nhưng mọi hành động của anh đều thua xa các dị tộc khác. Huống hồ, tranh đấu nội bộ nhân loại sao có thể kịch liệt bằng giặc ngoài xâm lược chứ?
Diệp Thành có bá đạo thế nào thì chung quy cũng là con người, sẽ không ăn bọn họ. Còn đám Huyết tộc, Ma tộc, Yêu tộc hở ra là muốn ăn thịt, thậm chí là nô dịch chúng sinh.
“Diệp Thiên Quân đúng là niềm kiêu hãnh của Hoa Hạ!”
Nhiều người Hoa Hạ ở nước ngoài cũng nở nụ cười xán lạn.
Bây giờ, bọn họ đi ở ngoài đường đều sẽ nhận được sự tôn trọng gấp vạn lần nhờ vào gương mặt Hoa Hạ của mình, thậm chí có người dì tốt bụng còn mang tặng hoa quả, bánh mì, bánh ngọt. Ngay cả những quốc gia Á Châu như Nhẫn Hạn Quốc cũng được thơm lây.
“Bây giờ Diệp Thiên Quân mới xứng danh Thiên Quân chân chính, để tôi xem còn ai dám nói cậu ấy không xứng không?”
Có người tu luyện nói.
Phải, ngày hôm nay, ở diễn đàn ngầm đã sôi sục từ lâu.
Nhiều người sau khi ăn mừng thì lại lôi bài đăng trước kia ra bắt đầu chỉ trích, ngay cả cao thủ Kim Đan danh tiếng lẫy lừng cũng không tránh khỏi, bài đăng khi xưa gã trả lời Diệp Thành chắc chắn thất bại nay lại bị lôi lên.
Tuy mọi người không dám chỉ trích thẳng ra, nhưng những bình luận với biểu cảm như “nực cười”, “mặt chó”, dấu ba chấm khiến cao thủ Kim Đan đó xấu hổ đến mức suýt chút nữa rút khỏi diễn đàn. Nhiều người cảnh giới Tu Thể, Ngưng Đan lâu năm cũng vô cùng xấu hổ.
“Nhưng ai mà ngờ được, Diệp Thiên Quân mất tích mười năm, thực lực không giảm mà tăng, lại còn tu thành ‘kim đan thần phẩm’ chưa từng nghe nói bao giờ”, những tu sĩ lớn tuổi của Hoa Hạ cảm thán.
“Đúng vậy, sau đó tôi có tra cứu kĩ càng, ở thời đại Địa Cầu cổ, kim đan thần phẩm chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, thậm chí trên khắp Ngân Hà cũng vô cùng hiếm có”, một truyền nhân của thế gia tu luyện cổ trả lời.
Người Địa Cầu ngày nay dần dần hiểu được, Địa Cầu mà bọn họ ở từng là ngôi sao tu luyện nổi tiếng khắp dải Ngân Hà vào thời đại Thượng cổ, thậm chí còn mạnh hơn cả ngôi sao tổ của Huyết tộc, Yêu tộc, Lang tộc.
Bọn họ cũng đã biết cao thủ đứng trên Chân Quân Xuất Khiếu được tôn xưng là Thiên Quân Nguyên Anh.
Giờ đây, khi mọi người nhắc tới Diệp Thành đều tự động đổi sang gọi là Thiên Quân, bày tỏ sự tôn trọng địa vị, công lao to lớn của Diệp Thành.
…
Lúc này, Diệp Thành đã về núi Hoành Lan, cho những người không liên quan lui ra hết. Anh thả những người bình thường cứu được từ tám hang ổ của dị tộc kia ra, để Aokawa Sakura, Dương Lâm sắp xếp ổn thỏa cho họ, sau đó Diệp Thành chính thức chuẩn bị nghi thức xây dựng lại Sương Diệp.
Xây dựng lại Sương Diệp vô cùng phức tạp rối ren, đến lúc đó còn phải lập lại pháp độ, đẳng cấp, chế độ, xây dựng Sương Diệp Các và sơn môn các thứ. Bây giờ chỉ là chuẩn bị trước mà thôi, cho nên chỉ có những người thân cận với Diệp Thành mới được bước vào núi Hoành Lan.
Nghi thức xây dựng lại rất đơn giản.
Diệp Thành ngồi trong lầu gác mới xây dựng lại ở trên đỉnh núi, anh là môn chủ, ngồi yên nhận kính lễ của những đệ tử nòng cốt, trưởng lão, hộ pháp, chấp sự và các đệ tử nội môn, ngoại môn.