Uesugi Shuya cũng cười rất thoải mái, dù cho bụng dạ thâm sâu cỡ nào, khi tâm nguyện mấy chục năm thành hiện thực thì trên mặt vẫn lộ ra vẻ điên cuồng.
Tay hắn đặt lên bên hông, bày ra tư thế rút kiếm của Gokui Shinken Ryu. La Bằng biết chỉ cần mình khẽ động đậy là kiếm của đối phương sẽ rút ra khỏi vỏ, chém bay đầu mình ngay lập tức.
Đôi mắt Uesugi Shuya cũng nhìn chằm chằm La Bằng: “Cậu La, những người có mặt ở đây đều phải chết nhưng tôi có thể cho cậu một cơ hội để sống!”
“Nói ra nơi cất giấu Tinh Tà kiếm phổ, chẳng những tôi có thể tha cho cậu mà còn nhận cậu làm đệ tử. Cậu làm chó săn cho chính phủ Hoa Hạ nhiều năm như vậy, mệt sống mệt chết mà đã được ích lợi gì chưa?”
“Chỉ cần cậu nói cho tôi biết kiếm phổ ở đâu, đợi Uesugi Shuya này trở thành Kiếm Thần, cậu chính là đệ tử đầu tiên của Kiếm Thần, vinh hoa phú quý đến dễ như trở bàn tay, mỹ nữ giai nhân cần thì cứ chọn. Cho dù là võ công tuyệt thế, tôi cũng có thể dạy cậu, chẳng phải sẽ sung sướng hơn cuộc sống bây giờ gấp trăm lần sao?”
Nghe tới đó, người có tính cách nóng nảy đã mở miệng quát:
“Đồ chó, tự nằm mơ giữa ban ngày đi!”
“Hoa Hạ bọn tao của cải dồi dào, người tài lớp lớp, chỉ dựa vào loại người như mày mà cũng dám xưng Kiếm Thần à?”
“Hôm nay tôi sẽ giết con chó này để tạo uy danh cho Cái Bang!”
“…”
Rất nhanh, mọi người đều bắt đầu chống lại, phê phán Uesugi Shuya. Trong tiếng quát tháo của họ, ba người có thực lực mạnh nhất được cử ra, lãnh đạo mọi người trừ ma vệ đạo.
Một người trong đó chính là Nhị trưởng lão Cái Bang – Chương Hùng, người này được xem như là người có tư cách và kinh nghiệm nhiều nhất của Cái Bang, là trưởng lão có vai vế cao nhất. Dù là Hồng Đại Phúc gặp ông ta thì cũng phải kính cẩn kêu một tiếng: Sư thúc.
Tuy ông ta chỉ có thực lực đại sư võ đạo nhưng cũng đã học được ba chưởng trong Giáng Long Thập Bát Chưởng, khiến nhiều võ sĩ kính sợ không thôi.
Người thứ hai tên Lỗ Thành, tuy trông người này cao lớn thô kệch nhưng vô cùng mưu mô, người giang hồ hay gọi kẻ này là “Tiếu Diện Hổ” (hổ mặt cười - ví với người bên ngoài thì cười nói vui vẻ, bên trong thì vô cùng độc ác). Thực ra danh tiếng của gã trong giới võ đạo cũng không tốt lắm nhưng trước nguy cơ, mọi người không để ý được nhiều như vậy, dẫu sao người ta cũng là một đại sư võ đạo.
Người cuối cùng là phụ nữ, được gọi là Cố Tam Nương. Về phần vẻ ngoài… đúng là khó mà khen nổi, e là ngay cả nhiều người đàn ông nói ra câu “Tắt đèn rồi đều như nhau” cũng không có hứng với người này.
Vì Cố Tam Nương này quá mập, cơ thể như quả bóng cao su bằng mỡ chồng chất lên, danh tiếng trong giang hồ…cũng không tốt.
Cô ta từng là cô chủ của một thế gia võ đạo, vẻ ngoài xinh đẹp như hoa, tiếc là tính cách quá cứng rắn và ngạo mạn nên đắc tội một người đàn ông đến cầu hôn.
Kết quả đó là đệ tử của một đại sư võ đạo, trong một đêm không trăng gió lớn, hắn ta dẫn theo sư phụ tới tàn sát cả Cố gia trang một cách tàn nhẫn rồi bắt Cố Tam Nương đi.
Sau mười năm sống khuất nhục, cuối cùng cô ta cũng có thể tự mình báo thù, rút gân lột da tên đàn ông khốn nạn và sư phụ của hắn ta, treo cổ cả hai trên cây liễu trước cổng Cố gia trang.
Cố Tam Nương biến thành bộ dạng như vậy cũng vì thù hận trong lòng, để tăng công lực, cô ta cưỡng ép bản thân tu luyện bảy, tám loại võ công hỗn tạp, khiến kinh mạch tắc nghẽn, tâm trí tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng dù vậy, chiến tích chém chết đại sư võ đạo của cô ta cũng là thật, thực lực cũng nằm trong top mạnh nhất giữa những người ở đây.
Thấy họ đoàn kết để chống lại mình, Uesugi Shuya khinh thường cười một tiếng: “Cậu La, đừng nói với tôi là cậu cũng cảm thấy dựa vào đám gà đất chó kiểng này là có thể đánh bại tôi nhé?”
“Giỏi lắm! Các người cứ tiến lên, đợi khi đám phản kháng chết hết, những người còn lại sẽ biết ngoan ngoãn vì muốn sống thôi!”
Vẻ mặt hắn ngạo nghễ, tay kia không hề rời hỏi chuôi kiếm, cằm hất về phía ba người kia, lên tiếng: “Ra tay đi!”
“Xem chiêu!”
Chương Hùng hét lớn một tiếng, hai tay nâng lên, tung ra một chiêu “Long Chiến Vu Dã”.
Giáng Long Thập Bát Chưởng là công phu ngoại gia đỉnh cao. Dù Chương Hùng có tư chất bình thường, chỉ biết ba chiêu nhưng giờ thi triển ra vẫn cực mạnh mẽ, mọi người chung quanh đều bị khí thế đáng sợ này chân lui ra sau. ngôn tình tổng tài
Bọn họ đặt tay lên ngực tự hỏi, đừng nói là ba chưởng, sợ là một chưởng thôi, cả đám bọn họ cũng chẳng đỡ nổi rồi. Nhưng nghĩ lại, những lúc này, người nên lo lắng không phải mình mà là tên Đảo Quốc ăn nói ngang tàng kia.
“Ha ha, thằng nhóc này chết chắc rồi!”
“Giáng Long Thập Bát Chưởng quả nhiên là danh bất hư truyền. Tên Đảo Quốc này đúng là ếch ngồi đáy giếng, thật buồn cười, cho rằng chỉ cần một mình hắn là có thể địch nổi mười mấy hảo hán chúng ta sao!”
“Cái Bang không hổ là bang phái lớn có lịch sử lâu đời, đúng là làm người ta nể phục!”
Một đám võ sĩ đều đang bàn tán, hiển nhiên họ cảm thấy thắng lợi đã nằm gọn trong tay, nhưng…
“Chưởng pháp lợi hại đấy nhưng ông quá yếu!”, Uesugi Shuya nói ra câu này, kiếm trong tay đã ra khỏi vỏ, điều đáng sợ nhất là không ai biết hắn đã rút ra từ bao giờ.
“Á…”
Một giây sau, Chương Hùng hét thảm, hai cánh ta ông ta đều đã bị chém đứt, chỉ bằng một nhát chém sắc bén nhưng điều đáng sợ không phải lực sát thương mà chính là tốc độ.
Trong khách sạn, ngoại trừ nhân viên không liên quan gì, trong những người còn lại cũng không có ai nhìn thấy rõ Uesugi Shuya rút kiếm thế nào. Điều này có nghĩa nếu đối phương muốn giết họ thì họ cũng không biết mình chết thế nào.
“Tốc độ của ông chậm chẳng khác nào chỉ đứng im!”
Uesugi Shuya lạnh lùng cười, tay vẫn đặt trên vỏ kiếm, thong dong nói: “Chỉ cần tôi bày ra từ thế rút kiếm này, muốn chém đầu ai thì sẽ dễ dàng chém đầu kẻ đó. Các người… ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có!”
Cả hiện trường tĩnh mịch, những võ sĩ còn ầm ĩ vừa rồi đều sợ hãi im miệng, những người này hoảng hốt nhận ra là có thể đối phương đang nói thật.
Vì họ không thấy rõ những đối phương ra chiêu lúc nào, chém rớt hai tay Chương Hùng ra sao và quay lại chỗ cũ như thế nào.
Quá nhiều điều không biết thì sẽ dần biến thành nỗi sợ hãi, cuối cùng… một người bật thốt thành tiếng rồi chạy ra ngoài cửa.
“Roẹt…”
Một giây sau, đầu của kẻ đó bay lên cao, máu tươi văng tung tóe, còn Uesugi Shuya vẫn là động tác thu kiếm vào vỏ.
“Đùa, đùa à…”
Thấy cảnh này, trong lòng mọi người tuyệt vọng. Người vừa bị chém tên Lý Đạo, biệt hiệu “Chân sắt lướt trên nước”, tu vi khinh công cực cao, đi trên nước chẳng khác nào đi trên đất bằng.
Với tốc độ của người này mà còn chẳng thoát được cú chém rút đao của Uesugi Shuya thì chẳng phải họ chết chắc sao?
Vừa nghĩ tới đây, thậm chí có người đã muốn quỳ xuống cầu xin tha thứ, nhưng ngay lúc này, một tiếng hét như tiếng sấm nổ tung bên tai mọi người.
“Ra tay!”