Nhưng đúng lúc này, một giọng nói bỗng vang lên:
“Tôi phản đối!”
Tất cả mọi người trong điện đều cả kinh, quay đầu nhìn lại.
…
Lúc này, dưới chân núi Hoành Lan, Nam Tuyệt phất ống tay áo, bình thản nói với Bạch Tiểu Huyên ở bên cạnh: “Đi thôi, đến lúc rời đi rồi, chờ đám người kia tắm máu Địa Cầu, muốn đi cũng đã muộn”.
Bạch Tiểu Huyên vớt vát lần cuối: “Sư phụ, thực sự hết cách cứu vãn rồi sao?”
Dù sao ở Địa Cầu còn có bố mẹ của cô ta, tuy những đạo thống Chân Tiên kia có lẽ sẽ không giết những người dân thường nhỏ bé như con kiến, nhưng cũng không phải không có khả năng sẽ có một trận tàn sát. !
Nam Tuyệt lắc đầu: “Đại cục đã định, vô số Thần Tử và con cờ của các Chân Tiên biển sao đã đến. Ván cờ này, trừ phi Diệp Thành là Chân Tiên thực sự, nếu không cho dù là ta thì cũng không thể đảo ngược tình thế được”.
Nói đến đây, Nam Tuyệt cười khẩy, trong lòng thầm nói: “Diệp Thành ơi là Diệp Thành, tôi sẽ đứng trong tinh hà, xem cậu nhà tan cửa nát, hồn bay phách lạc như thế nào!”
“Tôi phản đối!”
Lúc câu nói này vang lên, mọi người đều ngoảnh lại trợn to mắt nhìn.
“Kẻ nào mà to gan vậy? Đúng là chán sống, nhảy ra trong đại lễ phong tiên của Diệp Chân Tiên, đây chẳng phải là cho Diệp Chân Tiên cơ hội giết gà dọa khỉ sao?”
Không biết bao nhiêu lão tổ Nguyên Anh thầm lắc đầu.
Mấy người như Aokawa Sakura, Tần Sương, Thẩm Minh Nhan lại càng phẫn nộ.
Diệp Thành được phong Chân Tiên, sự kiện trọng đại như vậy mà có người dám gây chuyện, đây là không nể mặt Diệp Thành, không nể mặt Sương Diệp, không nể mặt cả Hoa Hạ và Địa Cầu.
Mọi người nhìn sang, chỉ thấy một tu sĩ Nguyên Anh xa lạ mặc áo bào đen, khoảng ba mươi tuổi, đang đứng ở cuối đại điện.
“Đây là ai vậy? Nguyên Anh của tông môn ngôi sao nào?”
“Nhìn lạ hoắc, chưa từng gặp, lão đạo đi khắp biển sao, từng gặp những nhân vật cấp lão tổ của các ngôi sao lớn, nhưng chưa từng gặp người này. Lẽ nào là Nguyên Anh mới nổi trong mười năm gần đây?”
Rất nhiều người thầm lấy làm khó hiểu.
Chỉ có Thiên Huệ Thiên Quân nhìn thấy người mặc áo bào đen kia thì hơi ngây ra: “Là cậu ta?”
“Thiên Quân biết người này sao?”, sắc mặt Lam Quang nhẹ nhõm, hỏi.
“Cậu ta là lão tổ Nguyên Anh ở ven tinh vực bị lãng quên, tên là Tống Dương Thành. Tinh cầu của cậu ta ở nơi hoang vu, bao đời nay không có cường giả nào xuất hiện, nên hầu hết các tu sĩ không biết nhiều về nó lắm. Năm xưa lão phu từng ngẫu nhiên đi qua đây, gặp mặt Tống Thiên Quân này một lần. Nhưng cậu ta chỉ là một Nguyên Anh sơ kỳ nhỏ bé, sao dám phản đối Diệp Chân Tiên chứ?”
Thiên Huệ Thiên Quân cảm thấy khó hiểu, trong mắt lộ vẻ hoài nghi, bỗng biến sắc: “Lẽ nào…”
“Lẽ nào cái gì?”
Mấy người Lam Quang còn chưa kịp hỏi.
Nhưng Thường lão tổ tóc trắng như cước lại đầy vẻ nghiêm túc, lạnh lùng nói với giọng điệu chính nghĩa: “Diệp Thành, nếu cậu còn chút mặt mũi thì mau lăn xuống đây, đừng làm ô uế cái danh Chân Tiên, nếu không tinh vực bị lãng quên chúng ta sẽ trở thành trò cười ở cả biển sao mất”.
“Đúng đấy, Diệp Thành, mau giải tán đại lễ phong tiên vô vị này, bó tay chịu trói đi. Cậu hãy kể lại chuyện giết chết mấy vị Thần Tử tôn quý bằng cách hèn hạ nào, rồi quỳ xuống sám hối, nói không chừng còn có một con đường sống”.