“Bùm!”
Tựa như pháo hoa nở rộ, chùm sáng năng lượng hai màu trắng đen xao động lan ra xung quanh, trong đó mơ hồ mang theo vết máu vàng nhạt và xương tàn đúc bằng vàng. Nhưng nhiều hơn là quyền kình đáng sợ xé rách hư không của Diệp Thành.
“Ầm ầm!”
Quyền kình vô địch giết chết thần tướng Huyền Minh xong lại tiếp tục lan ra ngoài, kéo ra một đường dài mấy chục dặm, thậm chí đánh nứt cả mấy ngọn núi dọc đường đi. Những ma vật cấp Nguyên Anh dính phải quyền kình, dù là Nguyên Anh đỉnh phong cũng bị sức mạnh còn lại làm nổ thành bốn năm mảnh. Quyền kình như một con rồng phủ đầy bụi mù kéo dài hơn trăm dặm mới dần dừng lại.
“Phù!”
Diệp Thành thản nhiên thu quyền, ánh sáng đen quanh người giảm bớt.
Anh tóc đen mắt đen, áo bay phần phật theo gió, chắp tay đứng trước cửa thần điện, thân hình như một lá cờ thẳng tắp. Những Kim Đan, Nguyên Anh ngoại vực trước kia khoác lác sẽ nghiền chết Diệp Thành dễ dàng, hở ra là tắm máu toàn bộ Địa Cầu, giờ này lại không ai lên tiếng.
“Lúc trước, ông nói tôi là châu chấu đá xe à?”, Diệp Thành quay đầu lại, lướt mắt qua thần tướng Thiên Tuyệt.
Thần tướng Thiên Tuyệt không nói gì, sắc mặt tái xanh. Tuy thực lực của ông ta mạnh nhưng cũng chỉ tương đương với thần tướng Huyền Minh. Diệp Thành có thể giết chết thần tướng Huyền Minh chỉ với một quyền, vậy thì giết ông ta cũng không khó.
Ngay cả những thần tướng khác, thậm chí là các trưởng lão đại giáo Chân Tiên cũng có vẻ mặt khó coi. Đám Nguyên Anh ở tinh vực bị lãng quên như Thiên Quân áo xanh sợ đến sững người. Đó đường đường là thần tướng, thế mà lại bị Diệp Thành một quyền giết chết sao?
Cái tên Diệp Thành này phải đáng sợ đến mức nào?
“Má ơi, sao Địa Cầu lại sản sinh được kẻ yêu nghiệt như thế này? Ngay cả mấy Thần Tử điện hạ chắc cũng chỉ đến thế mà thôi”, có người thấp giọng thốt lên.
Ma La thì sững sờ, mình lại ở cùng với tên hung tàn bá đạo này cả nửa ngày, không muốn sống nữa sao?
Những đệ tử của Băng Diệm Tông thì yên lặng như ve mùa đông, bao gồm cả đại sư huynh Mạnh Thái Văn trước kia ngã dưới chân Diệp Thành cũng không dám thốt ra lời nào nữa. Diệp Thành đã giết một thần tướng, giẫm chết người đó dễ dàng cứ như nghiền nát một con kiến.
“Diệp Thành, cậu đừng ngông cuồng. Thực lực của các giáo bọn ta tuyệt đối không phải cậu có thể tưởng tượng. Thần tướng Huyền Minh cũng chỉ xếp cuối trong những thần tướng của Vô Cực Tông mà thôi…”, thần tướng Diệt Tận của Vạn Yêu Môn co giật cơ mặt, cao giọng quát.
“Đám sâu kiến, tôi đã cho ông nói chuyện chưa?”, Diệp Thành lạnh lùng hừ, đánh ra một quyền.
Minh Vực Thần Quyền!
Ầm ầm, thần tướng Minh Vương xuyên thủng đất trời lại hiện ra, hóa thành một thế giới đen tối gia trì lên nắm đấm của Diệp Thành, lần nữa biến thành một đường sáng màu đen như con rồng quét ngang bầu trời, quyền kình chấn động thế gian.
Thần tướng Diệt Tận biến sắc, nếu ông ta không dùng thần thuật của Vạn Yêu Môn nhảy qua hư không, di chuyển ra xa mười trượng thì e rằng đã bị đánh chết ngay tại chỗ. Nhưng dù là vậy, một cánh tay của ông ta bị ánh quyền màu đen lướt qua cũng hóa thành hư vô ngay tức khắc.
“Á!”
Không ít tu sĩ ngoại vực đi theo Vạn Yêu Môn đằng sau lưng ông ta lại không may mắn như vậy. Trưởng lão và đệ tử của vài ba tông môn loại nhỏ đi theo Vạn Yêu Môn đều bị quyền kình màu đen nuốt trọn. Quyền kình lướt ngang trời, giết liên tiếp bốn, năm Nguyên Anh rồi mới phá vỡ trận hình, phóng vọt vào cửu thiên mênh mông, vang lên tiếng ầm ầm như tiếng sấm ở xa tận chân trời.
Phong Linh thấy vậy, trong mắt lóe lên vẻ hả hê khó tả. Trên người bọn họ đều nhuốm máu của ông nội cô ta.
“Diệp Thành, cậu muốn chết mà! Cậu thật sự cho rằng bọn ta không làm gì được cậu hay sao!”, thần tướng Diệt Tận lửa giận ngút trời, điên cuồng gào lên.
Thần tướng Thiên Tuyệt khinh thường nói: “Khởi động thuyền Trường Sinh Ngự Thiên, hắn đã nhập ma, các tông chúng ta hãy hợp tác giết hắn!”
“Đúng, đúng, giết hắn! Chúng ta là tu sĩ ngoại vực vô cùng cao quý của đại giáo biển sao, sao có thể để mặc cho một kẻ quê mùa của hành tinh hoang dã kia làm càn. Không giết hắn thì khi chúng ta trở về thiên hà của mình cũng sẽ bị các đạo hữu ở tinh vực chê cười”.
Vài người của Băng Diệm Tông thừa thế hét lớn.
Nhiều tu sĩ ngoại vực như Đào Trạch Phi của Thần Binh Môn, Tửu Thần thượng sư của Tửu Thần Tông vốn đã bất mãn với Diệp Thành, nay thấy mấy đại thần giáo cùng khởi động thì càng reo hò cổ vũ, lần lượt lấy pháp bảo ra, sát ý dâng tràn. Những Nguyên Anh ở tinh vực bị lãng quên như Thiên Quân áo xanh sợ Diệp Thành tính sổ hành vi phản bội của bọn họ, nên cũng lên theo.
“Ầm ầm!”
Thời khắc đó, trước cửa thần điện, vô số luồng sáng năng lượng giao thoa, pháp tắc lượn vòng, thần thông bùng nổ, hóa thành biển năng lượng sôi trào.
Mấy chục tu sĩ Nguyên Anh đồng thời ra tay.
“Hừ, các người đang tự tìm đường chết. Vốn tôi còn định giữ lại mạng cho các người, nhưng bây giờ xem ra cứ giết chết hết vậy!”, Diệp Thành lạnh lùng hừ, sát khí trong mắt cũng cao ngất.
Anh đột nhiên giậm chân xuống, rầm một tiếng, giẫm nát cả người Mạnh Thái Văn. Sau đó cơ thể anh bay vút lên trời, hóa thành một luồng sáng đen rực rỡ sâu thẳm, đối đầu với thần thông pháp thuật của vô số Nguyên Anh, lao thẳng vào đám người nọ.
Xác thịt của Diệp Thành mạnh mẽ đáng sợ tột cùng, còn tu hành ba loại năng lượng tinh khí thần cùng lúc, Tam Hoa Tụ Đỉnh, đã đạt đến cảnh giới cao nhất. Thêm vào đó, ở một nơi tràn đầy ma khí như đất tiên này, anh có thể phát huy ra sức chiến đấu đáng sợ đến thế nào?
“Minh Vực Thần Quyền!”
Diệp Thành đánh ra một quyền, quyền kình xé rách hư không, ba bốn món bảo vật phi hành lập tức bị phá tan. Điều này có nghĩa, chí ít có ba bốn vị trưởng lão Nguyên Anh và đệ tử đi theo họ ngã xuống, số người chết thoáng chốc đã lên đến mấy chục.
“Minh Vực Thần Quyền!”
Trước cửa thần điện, máu chảy thành sông, gần trăm vị Nguyên Anh người thì chết, người chạy trốn, người bị thương, người tàn phế.
Cảnh tượng đại giáo biển sao hội tụ, các tông tề tựu trước cửa đại điện Tề Thiên dường như hóa thành ảo ảnh trong chớp mắt.