Ở một bên khác, Diệp Thành không hề biết cô gái xinh đẹp chân dài kia đang nghĩ gì, lúc này anh đã ngồi với Mặt Sẹo và Phùng Thiên Tứ, những gì anh đang nghe thấy toàn là mấy lời lẽ ca tụng nịnh nọt của đối phương.
Anh thấy hơi mất kiên nhẫn nhưng cũng không nói gì, mà chỉ ngưng thần tĩnh khí để tu luyện đạo tâm của mình. Nếu để mấy người phàm cỏn con này làm rối loạn tâm trạng thì còn nói gì đến chuyện phi thăng tinh vũ, xưng làm Tiên đế?
Rất nhanh sau đó, khi cơm no rượu say Diệp Thành liền đủng đỉnh rời đi, nhưng trước khi đi anh vẫn trao đổi số điện thoại với hai người kia, nói nếu sau này có việc gì cần sẽ liên lạc.
Diệp Thành đề nghị người ta giúp đỡ mà vẫn huênh hoang như đại gia, thực sự trông mà bực mình. Nhưng đối với Mặt Sẹo và Phùng Thiên Tứ thì đây là chuyện mà họ cầu còn không được!
Vì đã uống rượu nên Diệp Thành không lái xe, anh liền tự đi về biệt thự. Tuy anh đi bộ nhưng đi không hề chậm chút nào, người khác nhìn thì chỉ thấy anh đi rất nhanh mà không nhận ra chỉ trong phút chốc anh đã đi hơn ngàn mét.
Rất nhanh sau đó anh đã đến núi Vân Đỉnh, nhưng ngay lúc này anh đột nhiên nghe thấy một tràng âm thanh rất nhỏ. Đó là hỗn tạp những tiếp quát tháo, cười nhạo, hoan hô và nức nở...
Nghe vậy anh liền biết ngay có chuyện gì xảy ra. Vốn anh cũng không có ý định tham gia chuyện phàm tục của đám giun dế này, nhưng anh rất quen với một giọng nói trong đó. Anh nhớ lại, đột nhiên sầm mặt xuống, đi nhanh về phía âm thanh phát ra.
“Ngoan ngoãn đi, cho chút thể diện là không coi ai ra gì đúng không?”
Đến một bụi cây nhỏ, Diệp Thành nhìn thấy một nữ du côn nhuộm tóc đỏ, xỏ khuyên tai, cánh tay đầy hình xăm đang lớn tiếng quát tháo. Bên cạnh cô ta còn có mấy người nam nữ, trông có vẻ đều là mấy bọn du côn.
Lúc này, đám người này đang vây quanh một cô gái trông có vẻ nhếch nhác, nữ du côn đó liền quát tháo: “Hạ Vũ Đình, cô đừng có giả vờ trong sáng với bà. Anh Khương mời cô uống rượu là coi trọng cô, tôi hỏi cô lần cuối, cô có đi hay không?”
Lúc này trên người Hạ Vũ Đình có rất nhiều dấu giày, mặt toàn bùn đất. Cô bị nữ du côn kia túm tóc nhưng vẫn nói bằng giọng dịu dàng nhưng vô cùng kiên định: “Tôi không đi“.
“Cô xem thường anh Khương này đấy hả“. Một tên đàn ông tóc vàng trong đó nói: “Con điếm, cô đừng có giả vờ nữa. Biệt thự này cũng phải mấy chục triệu tệ đấy, sao có thể là nhà cô được chứ? Bình thường cô được mấy gã già khú giàu có bao nuôi làm tiểu tam, giờ chơi với mấy anh em chúng tôi thì đã sao?”
Hạ Vũ Đình cắn chặt rằng, nhỏ giọng nói: “Không phải, tôi đến đây là để xem một người bạn của tôi có an toàn hay không“.
“Bạn!“. Tên gọi là anh Khương kia cười ha hả: “Cái loại điếm như cô mà có bạn ở cái đất nhà giàu ở này hả! Cô nghĩ tôi là cái thứ chưa trải sự đời đấy hả?”
Nữ du côn kia đứng bên cạnh cũng phụ họa theo: “Đồ đê tiện, cô luôn giả vờ trong sáng trong trường, không biết đã mê hoặc bao nhiêu thằng đàn ông ngu xuẩn rồi, không ngờ còn lén lút làm những chuyện dơ bẩn nữa“.
Tên anh Khương kia cười rất ghê tởm: “Ha ha, tối nay tao cũng phải hưởng thụ người phụ nữ của giới thượng lưu mới được“.
“Anh Khương, còn cả anh em nữa chứ!”, tên đàn em bên cạnh vội vàng la to.
“Ha ha ha, ai cũng có phần cả, tối nay chúng ta sẽ cho con điếm này sướng đến tận khi trời sáng!”
Nghe tên anh Khương nói vậy, đám du côn đều cười dâm đãng, một tên vội vàng trong đó đã không chịu được, giơ tay về phía bầu ngực nhô ra của Hạ Vũ Đình.
“Rầm!”
Một tiếng ầm lớn vang kên, tên này còn chưa kịp kêu lên thì đã bay thẳng ra ngoài, rơi vào một bụi cây rồi không nghe thấy âm thanh gì nữa.
“Ai, ai dám quấy rầy tao mua vui hả?“. Tên tóc vàng kia gào ầm lên, sau đó Diệp Thành đi từ góc tối ra, đôi mắt anh phừng phừng lửa giận.
Lần này anh thực sự tức giận!
“Tên nhóc này, mày là cái thá gì mà dám chọc vào anh Khương? Anh ấy là...”
“Bốp!”
Nữ du côn còn định gào thét tiếp thì Diệp Thành đã tát bốp một cái. Nữ du côn này nói mồm thì giỏi, nhưng thực ra chẳng có chút bản lĩnh gì, bị đánh liền ngã rạp xuống đất, nửa bên mặt sưng vù, vừa há miệng ra đã nhổ ra mấy cái răng.
“Tên nhóc khốn kiếp, mày dám đánh bạn gái của tao à?“. Anh Khương thấy tình nhân bị đánh thì gào ầm lên: “Các anh em, lên cho tao!”
“Rắc rắc!”
“Aaaaa!”
“Cứu em với anh Khương!”
Từ khi sống lại tới giờ, Diệp Thành chưa bao giờ tức giận đến vậy. Cho dù bị đám người Bạch Tiểu Huyên coi thường, cho dù bị Tất Tịnh Hồng sỉ nhục anh cũng lười chẳng buồn tức giận, giống như con người sẽ chẳng bao giờ tức giận bởi một đám ruồi nhặng.
Nhưng đám giun dế này lại dám tổn thương người mà anh để ý, thế thì chỉ có một kết cục duy nhất...
Chết!
Vốn Diệp Thành chỉ có một chút ấn tượng với Hạ Vũ Đình, nhưng kể từ khi anh bước vào vườn sau của nhà họ Thẩm, cô liền không ngại khó khăn nghe ngóng hành tung của anh khắp nơi, còn cất công đến đây đợi. Tuy như vậy không đủ khiến Diệp Thành động tâm, nhưng việc làm của cô đã khiến trái tim anh mềm nhũn.
Chỉ sau mấy giây, đám đàn em của tên anh Khương đã gục hết. Gã ỷ mình là du côn nên gào ầm lên: “Có giỏi thì mày giết tao đi!”
Diệp Thành lạnh lùng trả lời: “Tất nhiên rồi, nhưng không phải giết mày, mà là giết chúng mày“.
Nhìn vào đôi mắt lạnh lùng không chút tình cảm của đối phương, anh Khương đột nhiên run bắn lên, vội vàng cúi đầu xuống. Tên đàn em gần gã nhất, tuy trông có vẻ giống như ngất đi, nhưng nhìn kỹ thì đầu tên này đã bị quay 180 độ, hiển nhiên là đã chết cứng rồi!
Nhìn những người khác thì cũng y hệt vậy, gã bắt đầu hoảng hốt, gào ầm lên: “Tao, tao là đàn em của anh Thiên Tứ, nếu mày dám động vào tao thì anh Thiên Tứ chắc chắn sẽ không tha cho mày đâu!”
Động tác của Diệp Thành chợt khựng lại, lạnh nhạt nói: “Ồ, Phùng Thiên Tứ à“.
Nói rồi, anh ném gã xuống, lấy điện thoại ra, không biết đang làm gì. Gã được tạm tha một lúc thì nhìn xung quanh, chỉ còn lại gã và nữ du côn còn sống thì sợ tới nỗi nói lắp bắp.
“Bọn tao, bọn tao là người của anh Thiên Tứ, mày mau thả bọn tao ra!”
Đôi nam nữ đê tiện này ôm nhau khóc ròng, nhưng Diệp Thành hoàn toàn không để ý bọn chúng mà quay người lại đỡ Hạ Vũ Đình đang ngồi rạp trên đất.
Cô gái sững sờ nhìn anh, cứ như là không thể tin được. Mãi tới khi chạm vào ngón tay ấm áp của anh, đôi mắt cô mới có lại chút sắc thái.
“Diệp Thành?” . truyện đam mỹ
Diệp Thành thầm thở dài, anh khẽ gật đầu. Hạ Vũ Đình lại sững sờ, cô cắn chặt môi mình rồi lại giơ tay ra sờ lung tung trên người anh, cứ như là cảm thấy người trước mặt mình không phải là thật.
“Diệp Thành? Diệp Thành?”
Nghe từng câu nghi vấn của cô, Diệp Thành hơi do dự phút chốc rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Động tác của anh cứ như mở ra công tắc vòi nước vậy, Hạ Vũ Đình đang cắn chặt môi rơi nước mắt ôm chặt lấy anh, nước mắt rơi như mưa
“Em cứ tưởng, em cứ tưởng anh bị người nhà họ Thẩm giết rồi...”
Nghe tiếng khóc đứt quãng của cô gái, ánh mắt anh dịu dàng hiếm thấy, liền tự nhủ: “Chuyện ngày hôm nay Diệp Thành chắc chắn sẽ nhớ kỹ trong lòng. Anh hứa với danh nghĩa của Tiên Đế, anh sẽ cho em một cuộc đời không ưu lo, vui vẻ tự tại“.
- ------------------