“Hừ“.
Diệp Thành khẽ hừ một tiếng, không tỏ rõ thái độ. Anh khẽ quay đầu nhìn đám người Tô Như Sương.
Đám người thiếu chủ nhà họ Triệu đều sợ hãi cúi đầu, không dám nhìn thẳng Diệp Thành. Chu Vân thì mặt trắng bệch, run như cầy sấy. Chỉ có Tô Như Sương là như đóa hoa đung đưa trong gió, nét mặt tràn ngập sự chấn động.
“Thì ra... Diệp tiền bối thực sự rất mạnh“.
Thu Linh Nhi mở to cái miệng nhỏ đỏ tươi mọng nước, chớp chớp mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Vụt!”
Diệp Thành giơ tay vồ một cái, Chu Vân liền bay ra khỏi đám người, rơi thẳng vào trong bàn tay anh.
“Diệp tiền bối tha mạng, tất cả mọi chuyện đều là do Lãnh Ngọc Long làm, không liên quan gì đến vãn bối cả. Vãn bối vô cùng cung kính với tiền bối“. Chu Vân sợ mất mật, điên cuồng kêu lên. Diệp Thành búng ngón tay chém Kim Ngân Tử, đâu có sợ một thành chủ cỏn con sau lưng anh ta chứ?
Lúc Kim Ngân Tử chết là anh ta đã muốn chuồn rồi, nhưng cuối cùng vẫn không dám, dù sao đối phương cũng là một vị chuẩn Nguyên Anh.
Hoa Cung Phụng vẫn luôn đứng hầu đằng sau Chu Vân liền vội vàng đi lên trước, nói: “Diệp đạo hữu, xin hãy nể mặt thành chủ mà tha cho thiếu chủ một mạng, thành Nam Ngọc chúng tôi ắt sẽ hậu tạ...”
“Cậu vẫn luôn châm chọc đá đều đằng sau lưng bản tôn, cậu nghĩ bản tôn không biết hay sao?”
Diệp Thành lạnh nhạt nói, hoàn toàn không quan tâm đến đám người. Anh nhẹ nhàng ấn ngón tay, bóp tới nỗi xương cốt toàn thân Chu Vân nứt gãy, anh ta kêu gào thảm thiết.
Đám người xung quanh sợ tới nỗi toàn thân run rẩy, đâu còn dám nói gì?
Nhưng ngay lúc này, Ân U Liên lại giữ cánh tay Diệp Thành, nói: “Diệp, Diệp Tiên sư, mong anh nể mặt mà nương tay cho“.
Vừa nãy khi Diệp Thành xử lý Kim Ngân Tử, hoàn toàn không để cô ấy xuống, thế nên lúc này Ân U Liên vẫn được anh ôm theo kiểu công chúa trong lòng. Nghe vậy, mọi người đều lộ ra vẻ mặt khinh thường, cô chỉ là một Kim Đan đỉnh phong mà lại muốn mạo phạm một vị thiên quân sao?
Nếu Ân U Liên thực sự có dung mạo tựa thần tiên như trong lời đồn thì có lẽ người ta sẽ nhìn vào khuôn mặt đẹp đó mà dừng tay, nhưng Ân U Liên lại xấu xí như vậy, làm sao người ta có thể nghe lời Ân U Liên được chứ?
Nhưng khi nghe thấy lời của Ân U Liên, Diệp Thành khựng lại một chút, ánh mắt xẹt qua sự không vui, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, nói: “Thôi, nếu cô đã nói như vậy thì tôi sẽ tha cho cậu ta một mạng“.
Nói rồi anh tiện tay vứt tên vô dụng Chu Vân xuống đất, không thèm nhìn nữa.
Mà đám người xung quanh càng không thể tin được, vị tiểu thiên quân này có phải là tu luyện nhiều tới nỗi ngu người rồi không, chưa từng thấy phụ nữ bao giờ à? Sao lại có thể phá lệ vì một kẻ xấu xí chứ, phải biết là với thân phận của anh thì mỹ nữ kiểu gì mà không có?
Những nữ tu sĩ xinh đẹp đều có mưu tính trong lòng, nhưng Diệp Thành chẳng thèm quan tâm đến bọn họ. Anh quay đầu lại, khẽ gật đầu với Tô Như Sương rồi ôm Ân U Liên xông thẳng lên trời, trực tiếp hóa thành một luồng sáng màu vàng kim bay vào cổng trời. Đám người ở lại mãi sau khi anh đi mới khẽ thở dài một hơi.
“Đây là cường giả chui từ đâu ra vậy? Trước đây hoàn toàn không nghe nói, ngay cả Kim Ngân Tử chân quân cũng không đỡ nổi một kiếm, quả thực là vô cùng hung hãn mạnh mẽ“.
Một thanh niên đồ trắng nhíu mày, nói.
“Thiên Ngữ, anh không phát hiện người đó có tóc đen mắt đen, là một con người sao?”
Đinh Tự Như lắc đầu, khẽ thở dài.
“Cái gì? Con người?”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Nhiều tu sĩ Kim Đan lúc này nhớ lại mới phát hiện, quả thực Diệp Thành có tóc đen, đồng tử cũng màu đen, hơi khác biệt so với tu sĩ của quần đảo Nam Ngọc.
“Thực sự là con người sao? Nhưng không phải nghe đồn rằng con người là thứ thấp kém, hoàn toàn không thể tu tiên sao?”
Thanh Toàn Tiên tử vô cùng kinh ngạc.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Bao nhiêu đệ tử đích truyền của tông môn, lão tổ Kim Đan như họ mà lại bị một con người chặn đứng. Không ít người lộ ra vẻ mặt hổ thẹn, nhưng đa phần vẫn cảm thấy khiếp sợ.
Cho dù Diệp Thành có phải con người hay không, nhưng thực lực của anh đúng thật là vô cùng mạnh...
Diệp Thành vừa đi vào cổng trời thì cảm thấy thời không xoay chuyển, trời đất biến đổi. Cả thế giới này trở nên xám xịt mờ ảo, khí độc che trời lấp bể điên cuồng ập đến.
Lúc này anh mới hiểu vì sao không phải Kim Đan thì không thể vào trong.
Khắp mọi nơi đều là màn khí độc đáng sợ, tu sĩ bình thường một khi bước vào thì sẽ chẳng còn xương cốt. Chỉ có tu sĩ Kim Đan mới có thể miễn cưỡng chống lại, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì mà thôi.
“Hừ“.
Diệp Thành đứng thẳng trong màn khí độc, áo bào đen bay phấp phới, không hề để tâm đến màn khí độc này.
Thần thức của anh phóng ra như thủy triều, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ cả trời đất. Động phủ này không lớn, chỉ có phạm vi trăm dặm. Năm đó Vạn Độc Ma Quân có thực lực vượt xa Xuất Khiếu thông thường, có thể phát hiện ra thế giới này và xây nó thành đường hầm không gian, biến nó thành một động phủ, quả thực vô cùng lợi hại.
Diệp Thành có thể cảm nhận được trong trời đất này có từng trận pháp vô hình đang hoạt động. Những trận pháp này hòa thành cùng một thể với cả động phủ này, uy lực vô song, sát khí bốn phía. Tuy có một phần đã mất đi hiệu lực nhưng phần lớn vẫn đang hoạt động, một khi rơi vào, cho dù là Nguyên Anh cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Từng luồng sức mạnh mạnh mẽ ẩn núp, quấn lấy nhau, va chạm vào nhau.
Hiển nhiên đó đều là những thiên tài và những cường giả Kim Đan rơi vào trong động phủ này. Họ đi từng bước một cẩn thận, sợ bị rơi vào trong sát trận Nguyên Anh, không còn đường sống.
“Không xong rồi!“. Thấy Diệp Thành không hề có dấu hiệu dừng lại, chỉ trong nháy mắt đã phá vỡ từng lớp pháp trận, lao thẳng vào trung tâm động phủ, sắc mặt nhiều anh tài đều thay đổi. Từng luồng sáng màu đen, bạc, trắng xông lên từ từng ngóc ngách của động phủ, đuổi theo Diệp Thành.
“Chết tiệt, tên khốn nào mà dám không màng tính mạng va chạm lung tung trong động phủ này, không muốn sống nữa sao?”
Tiết Mộng Ngưng thầm mắng trong lòng, nhưng cô ta không thể không làm giống vậy. Cô ta biến thành một luồng thủy triều màu đen, lao qua không trung rồi đâm vỡ từng trận pháp. Mọi người đều biết trung tâm động phủ chính là nơi là Vạn Độc Ma Quân chết, Đông Cực Độc Chu Tâm chắc chắn ở đó, cô ta tuyệt đối không cho phép viên ngọc quý giá đó rơi vào tay kẻ khác!
- ------------------