Edit: Lacey
Mắt thấy không thể tránh được mồi hồi đại chiến, Lý Triệt Triệt đều bị dọa choáng váng rồi, ngồi ở góc điên cuồng lay cánh tay Đặng Dạ Tư:“Làm sao bây giờ làm sao bây giờ a, chúng ta nhanh chóng báo cảnh sát đi Đặng Dạ Tư!”
Đặng Dạ Tư đã nhân lúc người đối diện không chú ý tới cầm lấy điện thoại, vì tránh cho người ta chú ý liền trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất, đồng thời không quên trấn an Lý Triệt Triệt:“Triệt Triệt em đừng sợ, lão Từ trước kia...”
Anh ta còn chưa dứt lời cái bàn bên kia đã bị ném đi, Từ Tử Thịnh đoạt được một đoạn ống thép trong tay đối phương, đem tên chim đầu đàn sảng khoái mà đập xuống đất.
“...Là giáo bá.” ( Người chuyên bắt nạt học đường??)
- --
“Cô bé, em kể lại những gì vừa phát sinh một lần nữa được không?”
Cục Cảnh Sát, bởi vì đội lưu manh quá mức thảm thiết, anh cảnh sát nhân dân phụ trách ghi chép chỉ có thể một lần nữa hướng về phía Chu Du tươi cười hiền lành.
“A...”
Chu Du đã có điểm mệt mỏi, cô thất thần mà ngồi ở phòng lấy khẩu cung, vừa lo lắng cho Từ Tử Thịnh, vừa lo Ngô Tú Trân sẽ biết chuyện.
Nếu Ngô Tú Trân biết được cô chỉ ra ngoài 2 tiếng mà đã phải vào Cục Cảnh Sát ngồi thì về sau cô không cần bước chân ra khỏi nhà nữa. Nhưng ngoại trừ Ngô Tú Trân thì cô không biết ai có thể tới Cục Cảnh Sát cứu vớt bọn họ vào nửa đêm như này.
“Tiểu Lưu, được rồi, thả người đi.” Cửa phòng lấy khẩu cung được mở ra từ bên ngoài, một cái đầu khác ló vào nói.
“Thế người đánh người thì sao?” Tiểu Lưu nhìn về phía cửa.
“Cùng thả hết.”
Tuy không rõ xảy ra cái gì nhưng Chu Du ra khỏi phòng lấy khẩu cung liền thấy Lý Triệt Triệt đang đứng ở cửa chờ cô, bên cạnh còn có một người khác.
“Cá nhỏ! Cậu không sao chứ! Vừa nãy làm mình sợ muốn chết, ô ô ô!”
Lý Triệt Triệt ngoài miệng nói như vậy nhưng trên mặt lại không nhìn ra chút kinh hách nào, vừa nhìn thấy cô ra tới đã vui mừng khôn xiết mà chạy tới. Thời điểm đối diện với ánh mắt của Tôn Hoài Cẩn, hai người đều sửng sốt.
Ngốc ngốc trong nháy mắt qua đi, Chu Du nhìn Tôn Hoài Cẩn lại bắt đầu cau mày:“Em tại sao lại ở chỗ này?”
Chu Du đón được cái ôm của Lý Triệt Triệt, đầu gác trên vai cô ấy vô tội mà nhìn anh.
“Em cũng muốn hỏi thế.”
Tôn Hoài Cẩn nhìn hai cô ôm nhay, đại khái hiểu được quan hệ của mấy người này, anh còn chưa kịp đau đầu, Đặng Dạ Tư với Từ Tử Thịnh cũng bước tới từ phía hành lang khác, ở cửa Cục Cảnh Sát biểu diễn một màn đại đoàn viên cảm động lòng người.
Chu Du mượn cơ hội này cẩn thận quan sát Từ Tử Thịnh một chút, phát hiện người này thật sự tốt a, một mình đấu với nhiều người như vậy, ngoài chút bầm tím trên mặt ra thì không thiếu tay mất chân, rất lợi hại.
Từ Tử Thịnh cũng thoải mái đón nhận ánh mắt của thiếu nữ, lộ ra tươi cười của người thắng lợi, sau đó từ túi móc di động ra, thuần thục mở mã Wechat.
“Chu Du muội muội, chúng ta có sinh tử giao tình, thêm Wechat không quá phận đi!”
Chu Du:“...”
Anh ta vẫn còn nhớ thương chuyện này à?
Cuối cùng vẫn là thêm Wechat. Vài người đến giao lộ cạnh Cục Cảnh Sát, Từ Tử Thịnh mỹ mãn vẫy xe taxi, chuẩn bị đưa Chu Du và Lý Triệt Triệt về nhà trước.
Một chiếc xe taxi bốn chỗ mà lại có năm người, cục diện lúc này rất xấu hổ. Mấy người thương lượng một chút, quyết định chia làm hai đường, Đặng Dạ Tư cùng Từ Tử Thịnh đưa Lý Triệt Triệt, Tôn Hoài Cẩn đưa Chu Du.
Từ Tử Thịnh ngay từ đầu còn không vui:“Vì cái gì không thể để tôi đưa Chu Du về nhà? Lão Tôn không quen biết em ấy, ngồi cùng xe sẽ xấu hổ!”
Đặng Dạ Tư mặc kệ hắn, trực tiếp đem người túm vào ghế sau:“Đầu sỏ gây tội không có quyền phát biểu!”
Lý Triệt Triệt ngồi bên ghế phó lái chào tạm biệt Chu Du, hai người đều dặn dò đối phương về đến nhà phải phát Wechat thông báo bình an. Từ Tử Thịnh lên xe rồi cũng không yên phận, chui đầu ra cửa xe cười cười nói với Chu Du:“Chu Du muội muội, thường xuyên liên lạc nha!”
“...”
Chu Du nén cười:“Đã biết đã biết.”
Chờ taxi của ba người đi xa, Chu Du muốn hỏi tại sao Tôn Hoài Cẩn lại đến đây, vừa quay đầu lại vừa lúc đối diện với tầm mắt lạnh nhạt của người đàn ông.
“Chu Du muội muội?”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Chúc cả nhà iu mùng 1 đầu năm vui vẻ với nhận được thật nhiều lì xì nha