Tiễn Đi Kẻ Thứ Ba

Chương 47: Chương 47: Cứng có khó chịu không?




Edit: Lacey

Người đàn ông này cũng quá không biết xấu hổ đi!

Cái gì trâu ngựa giống nhau nói đều có thể ra bên ngoài mạo, như thế nào có thể như vậy súc sinh đâu! * ( Câu này mình chưa biết dịch như nào cho hợp lí:(( các bạn góp ý cho mình với huhu)

Cả khuôn mặt Chu Du đều đỏ lên, giống như ấm nước từ 99℃ trong nháy mắt nhảy lên 100℃ sôi trào sùng sục, cô nước mắt lưng tròng tức giận mà nhìn chằm chẳm Tôn Hoài Cẩn.

“Anh...Không biết xấu hổ!”

Chút lí trí của cô kìm lại cảm giác muốn bộc phát, hốc mắt tức khắc lại nghẹn đến đỏ một vòng, nhưng bộ dáng quần áo nửa cởi, mắt hạnh ửng đỏ như hoa đào lúc này không hề có chút lực sát thương nào.

Không chỉ không có lực sát thương, thậm chí còn khá đáng yêu.

Tôn Hoài Cẩn lúc này không muốn quan tâm đến lời nói hỗn loạn vừa rồi của cô nữa, dù sao mặc kệ cô có bao nhiêu người yêu cũ, tất cả đều là quá khứ rồi, anh không thèm phân cao thấp với người cũ làm gì.

Anh cúi đầu mổ nhẹ vào khóe miệng Chu Du:“Ừ ừ.”

Chu Du:“?????????”

Mẹ nó cái này rốt cuộc là thứ gì a! Lấy lui làm tiến đúng không! Thật không phải người a Tôn Hoài Cẩn!

Không khí bị kẹt trong khí quản lên cũng không được xuống cũng không xong, nước mắt đều mau chảy ra, cô nghĩ rằng đây mới là cảnh giới cao nhất của mắng chửi người a, cô tự nhận không bằng anh.

Đồng thời, Tôn Hoài Cẩn thâm nhập quần ngủ của cô, tay ấn ở bên ngoài quần lót.

Cô đã ướt đẫm rồi, một tầng vải cotton ướt nóng đến không tưởng, đã bị thấm ướt một lúc lâu, thời điểm ngón tay ấn vào cũng không cần dùng nhiều lực, ấn nhẹ nhàng một chút đã mềm mại mà hãm đi vào, bị hai cánh hoa non mịn bao bọc ở bên trong làm anh không rút ra được, mà anh cũng luyến tiếc không muốn rút ra.

Cảm giác của cơ thể liên thông với nhau, giống như lúc nay anh chỉ dùng tay chạm đến nơi riêng tư của cô thì các chỗ khác của cơ thế cũng đã có cảm giác.

Miệng Tôn Hoài Cẩn buông lỏng, ngồi dậy rũ mắt, ánh mắt xẹt qua da thịt trắng nõn dần dần lộ ra của thiếu nữ, áo ngủ của cô đã trượt dọc theo đầu vai, sau khi hai viên cúc áo cuối cùng bị cởi bỏ thì càng giống như một chiếc áo choàng lỏng lẻo để hờ ở trên đầu vai thon gầy.

Vai của cô trời sinh đã thẳng, ngày thường mặc đồng phục đều khác các cô gái khác, thoạt nhìn càng thêm hiên ngang, một bàn tay của Tôn Hoài Cẩn chạm vào nơi giữa hai chân mềm mại của cô, xoa lộng, đôi môi nhẹ nhàng ở đầu vai cô chạm vào một chút.

“Anh đừng...ưm...” Con mèo nhỏ đã đầy mặt ửng hồng, hai tròng mắt như có dòng suối nhỏ chảy qua, hai cái đùi nhỏ treo ở trong không trung đạp đá lung tung hai cái, đánh bậy đánh bạ mà đem chân anh kẹp ở giữa:“Ô...ưm...”

Xương bánh chè tinh tế nhỏ xinh vô thức nâng lên, ở đũng quần của Tôn Hoài Cẩn như có như không cọ xát.

Tôn Hoài Cẩn muốn điên rồi, tay nắm xương bánh chè của cô không ngừng áp xuống, hơi thở của anh cũng không khống chế được mà run rẩy:“Đừng nhúc nhích, Chu Du, đừng chạm loạn...”

Giọng nói của anh khàn khàn đến lợi hại, không còn cái bộ dáng lúc nãy khi nói ừ nữa, Chu Du cảm giác được nguy hiểm, hai cẳng chân như bị đóng băng trong không trung.

Tôn Hoài Cẩn ôm cô hít một hơi thật sâu rồi mới phục hồi lại tinh thần, đem cẳng chân cô áp xuống, ngón tay luồn qua quần lót của cô đụng vào nơi mềm mại bên trong.

Lúc này cô đang ngồi trên bàn học, không gian cực kì nhỏ hẹp, động tác của Tôn Hoài Cẩn cũng bị hạn chế, chỉ có thể không ngừng kích thích tiểu âm đế, thân thể Chu Du mẫn cảm đến không chịu được, càng lộng càng trơn trượt, vừa nãy còn nói ra mấy câu nghe hiểu được, chứ bây giờ chỉ dư lại rên rỉ và kiều mị thở dốc.

Cẳng chân của Chu Du gác vào thành ghế phía sau Tôn Hoài Cẩn, đầu dựa vào ngực anh, cũng không biết có phải ảo giác hay không mà cô có thể nghe được âm thanh ngón tay anh khuấy động d*m thủy, thật phiền.

“Tôn Hoài Cẩn...”

Nói xong cả người mềm oặt dựa vào trong ngực anh, Tôn Hoài Cẩn bị hai chỗ lôi kéo, ý thức có chút tan rã, anh còn cho rằng chính mình bị ảo giác, cúi đầu mới phát hiện cô bé trong ngực ngước mắt lên nhìn chằm chằm anh.

“Làm sao?”

Vành mắt cô vẫn còn hồng hồng, giọng điệu cũng không được tốt, lúng túng nói:“Anh cứng sao?”

Tôn Hoài Cẩn không trả lười, tiểu cô nương lại mở miệng hỏi:“Đàn ông các anh, lúc cứng sẽ rất khó chịu à?”

“Còn tốt.”

Lúc không có cô trong lòng thì cũng không khó chịu lắm, chỉ là ở trước mặt cô, loại đồ vật này giống như trở nên phá lạ khó có thể chịu đựng nổi.

Tôn Hoài Cẩn nghĩ trong lòng, lại nhìn thấy ánh mắt của Chu Du càng lúng túng hơn, cũng không hề nhìn anh mà là hướng cửa bên cạnh, bộ dáng muốn nói lại thôi.

“Muốn cái gì thì nói thẳng.”

Tiểu cô nương nhấp nhấp môi, giống như rất ngượng ngùng nói:“Mấy lời tục tĩu em nói trước đó nếu anh dám ghét bỏ em, em sẽ không bao giờ cùng anh nói chuyện nữa...bởi vì nếu anh nói rất khó chịu, thì xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, em khẳng định không một mình hưởng thụ.”

Hai câu này bị cô nói đến lộn xộn, Chu Du giống như không phát hiện, chỉ là thanh âm càng nói càng nhỏ:

“Cho nên, cho anh mượn chân em dùng, muốn không?”

- --

Tôn Hoài Cẩn: Sớm muộn có một ngày anh sẽ chết trong sự đáng yêu của vợ mình mất.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.