Tiễn Đi Kẻ Thứ Ba

Chương 22: Chương 22: Cứng quá nha~




Edit: Lacey

“Con bị sao đấy, kim thiền thoát xác là thành ngữ đã học từ đời nào rồi?” Ngô Tú Trân đối với sự khoa trương của Chu Du có chút ghét bỏ, nói giống như là nếu không có Tôn Hoài Cẩn ở đây thì cô chắc chắn sẽ bị gõ vào đầu.

Chu Du còn đang đắc ý khi thực hiện được tiểu kế sách của mình, không rảnh để ý đến sự bất mãn của Ngô Tú Trân. Lợi dụng việc Tôn Hoài Cẩn không thể nhìn xuống mà bắt lấy chân mình, gót chân bạch ngọc lập tức giống như một chú thỏ trắng rờ vào giữa chân người đàn ông.

Anh hôm nay mặc quần tây màu đen, màu đen thuần túy càng làm nổi bật lên mu bàn chân trắng sáng của cô. Máu huyết ẩn hiện dưới lớp da trắng như tuyết ở thời điểm chân cô hạ xuống như sôi trào nóng bỏng.

Tôn Hoài Cẩn trong lòng căng thẳng, lại ngẩng đầu nhìn về phía cô, còn cô thì nghiêng đầu, đem miếng sò biển hấp nhàn nhã đưa vào miệng, “Mẹ, con đang nói đùa cùng Tôn lão sư mà.”

Thịt sò biển hấp lên thơm ngon vô cùng, Chu Du theo bản năng dùng đầu lưỡi liếm một chút, đây không phải cô cố ý câu dẫn nhưng đầu lưỡi non mềm kia trong nháy mắt mang đến cho anh một tầng cảm giác hư ảo.

Giống như lúc nãy ngón chân của người thiếu nữ đè ép ở đũng quần anh, ở chỗ mẫn cảm của anh cọ cọ.

“Bây giờ là thời gian nói đùa à, lúc ăn cơm thì ăn đàng hoàng, lúc ăn và ngủ không được nói chuyện, không phải con nói như vậy à!”

Tôn Hoài Cẩn mạnh mẽ đánh gãy liên tưởng vẩn vơ, trực tiếp dùng tất nắm lấy bắp chân của cô, “Chu Du, vui đùa cũng tùy trường hợp.”

Cẳng chân của cô gái không giống như mắt cá chân, trơn trượt giống như đuôi của một con bạch xà làm anh xuýt chút nữa cầm không được.

Ngô Tú Trân đối với những gì xảy ra dưới gầm bàn hồn nhiên không nhận ra, đối với việc Tôn Hoài Cẩn giúp bà nói chuyện lập tức càng tự tin:“Còn may có Tôn lão sư trấn áp con, bằng không con khỉ là con liền không có điểm dừng.”

“Tú Trân, thôi đi...để mấy đứa nó ăn cơm...”

“Cái gì thôi, con bé hiện tại trở thành như vậy không phải đều bởi vì khi còn nhỏ ông không dạy bảo tốt!!”

Chu Du chống cằm bĩu môi, không để ý đến Ngô Tú Trân mưa rền gió dữ, bàn chân dưới gầm bàn vẫn không ngừng đỉnh cọ vật cứng ở giữa chân người đàn ông, ngón chân khảy khảy khóa kéo kim loại ở đũng quần.

Bàn chân không có tất bao bọc càng thêm linh hoạt, Tôn Hoài Cẩn đành phải đem tay lùi về, một lần nữa bắt lấy mắt cá chân của cô.

Anh không che giấu ánh mắt của mình nữa, thẳng tắp mà nhìn chằm chằm người ở đối diện đang giả ngu.

Bàn tay giấu dưới bàn dùng lực, ngón trỏ cùng ngón cái phát lực, bóp bóp hai cái ở mắt cá chân cô, đó là cảnh cáo cuối cùng.

Chu Du nhấp miệng nén cười, lấy di động ra gõ nhanh mấy chữ, tức khắc màn hình điện thoại đặt trên bàn của Tôn Hoài Cẩn sáng lên, đương nhiên là thông báo tin nhắn Wechat của cô.

“Cứng quá nha~”

Tôn Hoài Cẩn cau mày nhìn nhưng cũng không trả lời lại, tắt màn hình, ngay cả bàn tay đang giữ lấy mắt cá chân của cô cũng buông lỏng ra rồi bỏ ra.

Chiếc tất vuốt gấu đến tận khi cơm nước xong, vào lúc Ngô Tú Trân và Chu Đạt Sinh không chú ý được ném trả vào tay cô.

Chu Du ngồi ở sô pha, đôi mắt cong như vầng trăng non thẳng tắp nhìn chằm chằm Tôn Hoài Cẩn, tay nhỏ căng chiếc tất, ánh mắt từ trên mặt anh chuyển xuống dưới hông, không cần nói cũng biết có bao nhiêu vui vẻ.

Anh xác thực đã ngạnh thực sự lợi hại, cũng may là quần màu đen đánh lừa thị giác, nhìn không quá rõ ràng. Đặc biệt là khuôn mặt nhạt nhẽo, lãnh đạm xa cách làm người ta rất khó mà chú ý đến giữa háng anh.

“Mẹ, hôm nay con đi cùng Tôn lão sư, trực tiếp ngồi tàu điện ngầm trở về.” Chu Du đã gấp không chờ nổi muốn cười nhạo tên tiểu bạch kiểm này, đi lại tất xong liền xách cặp đeo lên vai, nhảy hai ba bước liền ra tới huyền quan.

“Vậy con đi đường cẩn thận một chút.” Chu Đạt Sinh lập tức từ trong bếp ló đầu ra, “Trở lại trường học thì gọi điện cho ba biết chưa?”

“Biết rồi ba ba.”

Tiểu cô nương đầy mặt ngoan ngoãn điềm tĩnh, sau khi ra cửa khóe miệng liền bắt đầu giơ lên.

Cô đi ra cổng, định quay đầu hỏi tiểu bạch kiểm có cảm giác gì, đã bị người đàn ông kéo về phía bụi cây rậm rạp, bả vai bị tay người đàn ông đè nặng, cơ hồ không thể phản kháng mà ngồi xổm trước mặt anh.

“Chu Du.”

Thanh âm của Tôn Hoài Cẩn ép xuống rất thấp, tuy nhỏ nhưng lại tràn ngập hơi thở nguy hiểm trí mạng.

Bị chính thứ mình trêu chọc sưng to lên đỉnh ở chóp mũi, lúc này Chu Du mới sinh ra dự cảm xấu. Tầm mắt của cô chậm dãi hướng lên trên, mang theo một chút chột dạ cùng không tình nguyện. Đối diện với ánh mắt đạm bạc của người đàn ông, hai cánh tay cô liền không biết cố gắng mà nổi đầy da gà.

“Chơi vui sao?”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Thả sao cho mình với nha cả nhà iu~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.