Edit: Lacey
Hiện tại đúng thật là loại người nào cũng có, show ân ái nghẻo sớm cũng không biết.
Trên mặt nam sinh viên lộ ra biểu tình thấy đồ thần kinh, cầm ô đi xa.
Ngẫm lại trong phòng ngủ có ba bạn cùng phòng, chắc chắn không có khả năng đưa Chu Du về phòng ngủ, đành phải đỡ người lên xe trước, nghe cô nước mắt nước mũi tèm lem lên án nữ hoàng chính sách tàn bạo ở nhà.
Cho dù hai người có yêu đương thì Tôn Hoài Cẩn cũng chưa từng có ý định dung túng cho dự tính của cô, muốn nói rằng chuyện này Chu Du cũng có sai, anh sẽ an ủi trước rồi sẽ chỉ ra vấn đề của cô sau. Nhưng biểu tình vô tội của tiểu cô nương làm anh không nhịn được bật cười, không tự giác mà nhớ tới sự kiện cô bị ốm mà vẫn bị ném tới trường học.
Mỗi lần anh đều đến vào chủ nhật, đương nhiên cũng gặp qua cảnh Chu Du cầm khăn giấy cẩn thận chà lau những mô hình nhỏ đó.
Anh đưa tay lau nước mắt cho cô:“Vậy em tới đây sao không gọi điện thoại cho tôi, nếu tôi không biết thì em tính ngồi xổm ở đây đến khi nào?”
Nhắc tới cái này Chu Du liền ủy khuất:“Điện thoại hết pin, em cũng không biết anh ở tòa nào, anh cái tên tiểu bạch kiểm này thật đáng giận, mấy cái thông tin cơ bản này không biết tự giác nói cho em!”
Cảm xúc của cô không ổn định nên thuận miệng nói ra ba chữ tiểu bạch kiểm, hốt hoảng ngậm miệng lại, nhìn sang Tôn Hoài Cẩn thì có vẻ anh không để trong lòng, chỉ coi là cách gọi vui đùa.
“Còn không phải do mới được lên chức bạn trai nên chưa có kinh nghiệm sao.” Anh thản nhiên tiếp nhận tiểu cô nương giận chó đánh mèo:“Tôi ở phòng 202, tòa nhà số 4, kí túc xá nam, đại học Tế thành, lần sau ngài tới có thể nhờ dì quản lí ở tầng dưới truyền lời, tôi nhất định xuống nghênh đón.”
“...”
Người này sao lại thế này, trước đây cảm thấy tồi tệ, bây giờ lịch sự quá mức cũng cảm thấy không tốt.
Đặc biệt anh còn nói bốn chữ kí túc xá nam, cứ như sợ cô hiểu lầm không bằng.
“Anh có phải muốn đánh nhau đúng không!” Chu Du lập tức ngào lên bắt lấy cổ áo của Tôn Hoài Cẩn, trên mặt cũng đã vì lời nói của anh mà bật cười:“Hỏi anh cái gì thì trả lời cái đó, nói nhiều như vậy làm gì!”
“Được, trở về tôi lập tức tự kiểm điểm, từ nay mỗi ngày đều chau dồi bản thân, nỗ lực làm bạn gái vừa lòng.”
Tôn Hoài Cẩn nói xong, ngón trỏ cong cong gạt nước mắt trên mặt cô.
“Mấy thứ đó của em có mua được không? Chúng ta tìm chúng nó trở về được không?”
Anh đột nhiên bắt đầu nói chuyện đứng đắn, ngữ khí cũng nhu hòa xuống, tựa như một đôi bàn tay to lớn vững vàng đỡ lấy tâm trạng sa sút của cô khiến cho mũi cô lại lên men.
Chu Du trề môi lắc đầu, thở dài:“Mấy cái khác còn tốt, chỉ có cái <<.....>> xuất bản lần đầu em mua từ hồi tiểu học, công ty của người ta đã sớm đóng cửa, chợ secondhand rất khó tìm được, cơ bản đều bị những người đó sưu tập, hơn nữa em có hỏi qua bên quản lí khu nhà, bọn họ nói mấy thứ đó đã sớm bị xe rác chở đi...”
Tiểu cô nương càng nói càng nhỏ, tay vừa lau nước mắt của Tôn Hoài Cẩn vẫn ở trên má cô, thuận thế nâng khuân mặt nhỏ lên, nhẹ giọng an ủi nói:
“Không sao, em cứ tập trung thi đại học trước đã, có lẽ chúng nó vòng đi vòng lại rồi sẽ trở về bên cạnh em.”
Chu Du bị anh an ủi tốt rồi, hai người ở trong xe ôm nhau trong chốc lát, Tôn Hoài Cẩn đem người thả lại ghế phó lái, quay xe lại.
“Anh sẽ không đưa em trở lại trường học chứ, anh không đến mức thẳng nam như vậy đi!” Chu Du kinh ngạc nhìn cảnh sắc ngoài cửa sốt, ánh mắt giống như con heo chuẩn bị bị trả về chuồng heo:“Em thật vất vả mới tới trường anh một chuyến, anh không thể đưa em đi ăn chút gì sao? Lần trước Đặng Dạ Tư còn mời hai người bọn em đi ăn lẩu đấy!”
Tiểu gia hỏa này lời không thuận tai một cái liền có một vạn câu nói chờ anh. Tôn Hoài Cẩn một bên cười một bên lái xe:“Một nồi lẩu bộ đội đã khiến em nhớ thương thành như này, thật không có tiền đồ.”
“Lẩu bộ đội thì làm sao, thầy Tôn keo kiệt còn chưa mời em đi ăn lần nào đâu.” Chu Du bĩu môi, vẻ mặt không phục:“Quên đi, ai bảo em là một kẻ nghèo hèn không có người thương, anh cho dù nghèo thế nào thì em cũng không chê anh đâu.”
“...” Tôn Hoài Cẩn lái xe không nhanh, dư quang nhìn cô một cái, vốn di muốn hỏi cô căn cứ vào đâu mà bảo anh nghèo, nhưng nghĩ nghĩ lại phẩm chất của cô, liền gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc phối hợp nói:“Vậy tôi an tâm rồi.”
Tôn Hoài Cẩn không đưa cô về nhà, cũng không đưa cô về trường học mà sau khi gọi điện báo bình an cho Ngô Tú Trân thì đưa cô trở lại nội thành, bảo là đi ăn lẩu.
Một dãy cửa hàng ở đây đều đã lâu đời, mang đậm dấu ấn tuổi tác, thậm chí có mấy cửa hàng rượu và thuốc lá treo pháo hoa ở cửa. Chu Du từ nhỏ không được chơi nhiều nhưng cô vẫn luôn thích, Tôn Hoài Cẩn vừa dừng xe cô đã bị hấp dẫn đi qua.
Tôn Hoài Cẩn xuống xe nhìn tiểu cô nương đứng ở cửa tiệm không dời mắt được, đi qua nhìn thoáng qua, sảng khoái nói:“Thích thì mua.”
Chu Du thật sự thích, gật gật đầu bắt đầu chọn, Tôn Hoài Cẩn đứng ở bên cạnh xem, pháo hoa bây giờ làm càng ngày càng to, nhìn như quả núi vậy.
Tiểu cô nương nhìn bên này xem bên kia, đi quanh cái giá mấy vòng, cuối cùng không biết từ góc nào lấy ra một hộp pháo hoa nhỏ, vừa hỏi giá cả, chín tệ rưỡi, phi thường vừa lòng mà gật đầu:“Em muốn mua cái này.”
Tôn Hoài Cẩn:“...”
Quả nhiên anh nên giải thích một chút cho tiểu đáng thương này. Tôn Hoài Cẩn mấp máy môi, tâm tình phức tạp, chỉ chỉ pháo hoa lớn ở bên cạnh:“Thật vất vả mới gặp được chỗ bán pháo hoa, sao không mua loại lớn này?”
Ánh mắt Chu Du nhìn Tôn Hoài Cẩn như đang nhìn một tên ngốc, cô nghĩ tên tiểu bạch kiểm này ngày thường còn rất hiếu thắng, nếu nói thẳng ra khẳng định sẽ làm tổn thương lòng tự tôn của anh, liền uyển chuyển nói:“Em thích cái này.”
“...”
- --
Tôn Hoài Cẩn: Anh thật cảm động, nhưng ngẫm lại có chỗ nào đó không thích hợp
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~