Tiễn Đi Kẻ Thứ Ba

Chương 85: Chương 85: Mất rồi mà tìm lại được




Edit: Lacey

Bởi vì câu nói kia của Tôn Hoài Cẩn mà suốt thời gian còn lại của buổi quân huấn cô đều thất thần, đi đều rất nhiều lần cùng tay cùng chân nên bị huấn luyện viên mắng cho to đầu.

Sau khi quân huấn kết thúc, Lý Triệt Triệt hạnh phúc chạy về phía Đặng Dạ Tư ôm ôm ấp ấp, hai người gắn bó như keo sơn rời đi trước, còn Chu Du cũng sốt ruột mà chạy đến dưới ô che nắng của Hộ Sinh viên, suýt chút nữa cô đã nắm cổ áo Tôn Hoài Cẩn và chất vấn anh rốt cuộc là có chuyện gì.

Từ Tử Thịnh đã rời khỏi cái nơi buồn bã này rồi, không biết đã đi đâu tìm muội muội mới, dưới tán ô lúc này chỉ còn lại mấy cậu sinh viên năm hai uể oải bơ phờ.

Tôn Hoài Cẩn dắt tay cô ra khỏi sân thể dục.

Vì thời gian kết thúc của quân huấn sớm hơn thời gian kết thúc của tiết bốn một lúc nên trên đường chẳng có ai, Chu Du giống như con chuột nhỏ bị lôi ra khỏi hang đất, vẫn luôn mồm hỏi anh: “Chuyện gì vậy, chuyện gì vậy, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Tôn Hoài Cẩn bị cô chọc cười: “Tò mò thế cơ à?”

“Đúng vậy, anh đừng có úp úp mở mở nữa!”

“Nếu em tò mò như vậy, không bằng em đoán thử xem?” Tôn Hoài Cẩn nói.

Chu Du: “???”

Chu Du bĩu môi: “Đồng chí Tiểu Tôn, tốt nhất là anh thật sự có điều muốn nói, nếu không là em tức giận đấy!”

“Thật sự có việc.” Tôn Hoài Cẩn đứng đắn bổ sung: “Nhưng cũng không phải việc gì lớn.”

“Trưa nay anh muốn mời em ăn cơm ở nhà ăn.” Chu Du không chút do dự nói.

“...” Tôn Hoài Cẩn cạn lời: “Cái việc này thì tôi cần gì phải đến tận nơi để nói cho em biết?”

“Thế...anh muốn mời em đi ăn nhà hàng?”

“...”

Tôn Hoài Cẩn hỏi cô: “Có phải em đói bụng quá rồi không?”

Chu Du thành thật gật đầu: “Em chết đói tới nơi rồi đây này, lại còn bị bạn trai làm khó dễ nữa. Em đúng là cô gái nhỏ đáng thương nhất trên thế giới này~”

Tôn Hoài Cẩn cười nhạo một tiếng: “Vậy không làm khó dễ em nữa, tôi nói thẳng, cái căn hộ mà mẹ em cho em vẫn chưa trang hoàng đúng không?”

Ngày hôm qua sau khi ôm hôn một lúc lâu, Chu Du đã nói chuyện ba mẹ ly hôn cho Tôn Hoài Cẩn, đương nhiên cũng bao gồm cả những món quà thành niên siêu xa hoa kia của cô.

“Đúng rồi, em cầm chìa khóa nhưng chưa từng đến đó.” Chu Du nói: “Nhưng mà em cũng có chút quần áo ở đó, nếu muốn thì trực tiếp vào ở cũng được, anh muốn đến à?”

“Ý của tôi là, nếu em chưa biết phải trang hoàng như thế nào thì giao cho tôi đi.” Tôn Hoài Cẩn nói.

Chu Du sửng sốt một chút, sau đó sảng khoái móc chìa khóa ra giao cho anh: “Nhìn không ra nha thầy Tôn, thì ra thầy cũng có cái tài này sao?”

“Không có” Tôn Hoài Cẩn nhận lấy chìa khóa: “Nhưng tôi có thể học.”

Chu Du cảm thấy rất mới mẻ: “Học á? Thế cái tài năng này của anh về sau còn phải dùng vào đâu nữa?”

Tôn Hoài Cẩn mặt không đổi sắc: “Dùng vào phòng tân hôn của chúng ta.”

Chu Du: “...”

Được rồi, coi như em thua.

- --

Sau khi kỳ huấn luyện quân sự kết thúc thì Chu Du cũng chính thức bước vào cuộc sống đại học.

Tuy rằng khi điền nguyện vọng thì Chu Đạt Sinh đã từng nhắc nhở cô là chơi game và lập trình game là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, Chu Du cũng hơi lo lắng lỡ lúc đó cô học không nổi thì phải làm sao.

Nhưng mà mọi chuyện đến giờ vẫn ổn, từ khi Chu Du thực sự tìm hiểu thì cô phát hiện thứ này cũng rất thú vị đấy chứ.

Theo lời giáo viên lập trình của cô thì: “Lập trình không dựa trên kiến thức lý thuyết mà dựa vào cảm hứng. Chúng ta không khác gì những người chơi piano, đều làm nghệ thuật trên các nút phím.”

Nghệ thuật gia Chu Tiểu Du cứ thế mà vượt qua kỳ học đầu tiên của cô tại đại học Tế thành.

Gần đến Tết âm lịch thì Đặng Dạ Tư mới lưu luyến không thôi mà xách hành lý về quê. Lý Triệt Triệt sau khi tiễn bạn trai thì mỗi ngày đều than thở nhớ thế nọ nhớ thế kia, nhét cho Chu Du một mồm cẩu lương.

Nhưng còn may, Chu Du vẫn còn một người suốt ngày làm mặt lạnh – Tôn lão đầu.

Tuy nhiên dạo gần đây Tôn lão đầu cũng rất bận rộn, cả ngày không thấy mặt mũi đâu, Chu Du hỏi anh bận cái gì, thì anh nói việc trang hoàng đã gần xong, anh muốn tranh thủ làm xong trước khi qua năm mới luôn.

Chu Du sửng sốt, cô tự hỏi đàn ông đối với việc trang hoàng nhà cửa nhiệt tình như vậy cơ à.

Cô quyết định sẽ âm thầm đến xem tác phẩm mà Tôn lão đầu vẫn luôn lấy làm tự hào.

Nói đi là đi, trưa hôm đó sau khi gọi điện cho Tôn Hoài Cẩn xong là cô đi luôn. Do là lâu lắm rồi cô không tới đó, nên khi gọi điện thoại hỏi Ngô Tú Trân còn bị mắng cho một trận.

Mắng thì mắng nhưng sau đó vẫn đưa địa chỉ cho cô. Chu Du ngồi tàu điện ngầm chậm rãi đến đó. Còn chưa kịp đẩy cửa ra đã nghe thấy thanh âm của Tôn Hoài Cẩn truyền ra từ bên trong dặn dò các công nhân làm hết sức nhẹ nhàng, cẩn thận.

Chu Du lặng lẽ đẩy cửa đi vào, đập vào mắt cô là căn phòng đã rực rỡ hẳn lên, khác hoàn toàn với căn phòng trong trí nhớ của cô. Đồ đạc từ trong ra ngoài đều được bao quanh bằng một lớp bìa cứng đang được các công nhân khiêng vào đúng vị trí.

Không biết có phải do cô đã quá quen với bố cục cũ của căn nhà hay không mà bây giờ vừa bước vào Chu Du đã cảm thấy vô cùng kinh diễm. Tôn Hoài Cẩn vẫn đang đứng chỉ huy các công nhân đặt đồ theo đúng vị trí mà anh yêu cầu, nên cô cứ thế mà đi dạo xung quanh.

Hơn nữa việc này cũng rất kích thích, giống như đang chơi trốn tìm vậy, nhân lúc Tôn Hoài Cẩn đang đứng chỉ đạo thì Chu Du lén lút trốn vào trong phòng, vừa trốn vừa nhịn cười, chờ cơ hội tốt để hù dọa anh một phen.

Cô gần như đã quên mất mình tới đây để làm gì, chọn bừa một căn phòng rồi đi vào, mới bước vào hai bước cô đã thấy trong phòng để một cái tủ kính, mà đồ vật trong tủ kính đó còn rất quen mắt.

Là trò chơi của cô!

Những trò chơi bị Ngô Tú Trân ném mất, còn có hộp trò chơi rồi những mô hình được làm thủ công nữa, cô vốn tưởng từ thời khắc Ngô Tú Trân ném đi là bọn chúng đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của cô rồi.

Trước đây, các trò chơi trong tủ được cô sắp xếp gọn gàng theo năm phát hành, mà hiện tại, mọi thứ như sao y bản gốc đặt ở đây, ngay cả những chỗ cô tùy tiện để vào cũng giống y như đúc.

Không khoa trương khi nói rằng Tôn Hoài Cẩn như xuyên không trở về năm ngoái, đoạt lấy những thứ đồ đó mang về đặt ở đây.

“Tiểu Du?”

Tôn Hoài Cẩn lúc nãy nhìn thấy có một người lén lút đi vào, anh còn tưởng là công nhân hỗ trợ chuyển nhà, nhưng vừa mới hỏi thì biết là không phải. Bước tới mới biết đó là người mà buổi sáng còn gọi điện thoại cho anh – bạn học Chu Tiểu Du.

“Tôn Hoài Cẩn, anh đỉnh thật đấy!” Cái mũi của Chu Du đều đã ê ẩm, cho dù có lên giọng cũng không khác gì mấy: “Tại sao anh lại có được những thứ này? Có vài cái trong số đó em còn phải đi chợ second-hand mà còn không mua được, đây mới là mục đích chính mà anh muốn trang hoàng nhà cửa cho em đúng không? Anh bắt đầu làm cái này này từ khi nào thế, nếu hôm nay em không đến thì bao giờ anh mới cho em xem?”

Cô đặt nghi vấn tới tấp, Tôn Hoài Cẩn trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết phải trả lời câu nào trước, chỉ có thể ra ngoài đưa cho công nhân một ít tiền để họ ra ngoài ăn cơm, lát nữa rồi làm tiếp sau.

Anh cũng tranh thủ thời gian này mà sắp xếp lại câu chữ của mình.

“Để có được những thứ này tôi đã rất vất vả đấy, nhưng chỉ cần chịu chi tiền thì tốt rồi, chủ yếu là việc sắp xếp cái tủ này giống như lúc ban đầu khá tốn thời gian và công sức.”

Anh cũng không phải cố tình nói ra những khó khăn đó, nhưng chỉ cần nhìn bộ dáng vui vẻ và cảm động của Chu Du thì những phiền toái đó đã không cánh mà bay.

“Chủ yếu là có khá nhiều thứ nên nếu mà đưa cho em từng thứ một thì lại giống như đang tranh công, nếu mà sắp xếp chúng vào một cái tủ rồi đưa cho em thì cũng không thực tế. Vừa lúc em muốn trang hoàng lại nơi này, mà tôi cũng rảnh rỗi nên làm luôn.”

“Còn bắt đầu từ khi nào...thật ra đã bắt đầu từ lâu rồi. Từ cái ngày mà em khóc lóc đến Tế đại tìm tôi thì tôi đã bắt đầu tìm kiếm rồi.” Tôn Hoài Cẩn nói rồi vững vàng tiếp được cái bổ nhào vào của bé con, “Tôi cũng nghĩ rằng Tết âm lịch em sẽ muốn ở cùng ba em nên tôi định chờ tới sinh nhật của em sẽ dẫn em tới đây. Tôi đã trả lời hết các câu hỏi của em rồi, thế còn em sao lại tới đây?”

Chu Du quệt toàn bộ nước mắt nước mũi vào áo lông của Tôn Hoài Cẩn, rầm rì nói: “Nhớ anh, đã mấy ngày em không được gặp anh rồi. Lý Triệt Triệt ngày nào cũng nói nhớ nhung Đặng Dạ Tư, chẳng lẽ em lại không thể nghĩ đến anh?”

“Tôi tìm em thì em đang bận viết code, tôi không tìm em em lại nhớ tôi.” Tôn Hoài Cẩn cười chế nhạo cô: “Ba tôi nói lòng dạ đàn bà như mò kim đáy biển, quả thật không sai chút nào.”

“Còn không phải em muốn làm hết cho xong để có thể vui vẻ đi chơi cùng anh sao?”

Chu Du mạnh miệng nói:“Thôi bỏ qua đi Tôn lão đầu, em thấy anh hình như thiếu cảm giác an toàn trầm trọng, hay là chúng ta chọn một ngày đẹp trời rồi đi lãnh chứng đi, để đỡ phải lúc nào không được em sủng hạnh anh lại phải đi kiếm việc để làm.”

Lời này của cô đương nhiên là nói đùa, nhưng Tôn Hoài Cẩn nghe xong lại nghiêm túc suy nghĩ nửa ngày, thẳng cho đến khi Chu Du hơi sợ hãi thì anh mới chậm rãi mở miệng:“Kết hôn bây giờ thì hơi sớm, em còn chưa đến tuổi, không lãnh chứng được.”

“Không thì đính hôn trước đi, như vậy thì em sẽ không chạy được nữa.”

Chu Du: “???”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.