Edit: Lacey
Lần đầu tiên anh nhìn thấy Chu Du là khi cô mới học lớp 10 của trường THPT Tế Thành.
Nghe nói thành tích khá tốt, người lớn lên cũng đẹp, không phải vẻ đẹp giống những người khác, mà là một vẻ đẹp chứa đựng cả tiên khí.
Tại sao mà Tôn Hoài Cẩn nhớ rõ ràng như vậy hả? Bởi vì từ khi tiểu mập mạp ngồi ở ghế sau chỉ vào người con gái ở trên sân thể dục, thì hai tuần sau đó lúc nào cũng lải nhải, mặc kệ nhìn thấy ai cũng đem ra so sánh với Chu Du.
Cho dù Tôn Hoài Cẩn không muốn quan tâm thì cũng không chịu nổi cái tần suất này. Lúc sau anh đến văn phòng lấy bài thi thì vừa lúc nghe thấy lão sư bàn đối diện giáo huấn người khác.
“Chu Du a, điểm của em thế này là thế nào? Lần kiểm tra trước còn trong top 10, lần này trực tiếp bay khỏi top50, em ngồi tàu lượn siêu tốc đấy à? Em còn mang theo cả lão sư là tôi từ trên kéo xuống, tôi lớn tuổi rồi, không chịu nổi loại kinh hách này....”
Tôn Hoài Cẩn cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, vừa cầm bài thi vừa liếc mắt nhìn thoáng qua phía bên cạnh.
Quả thực là xinh đẹp.
Làn da trắng nõn căng mọng, đôi mắt thanh thuần, tóc được buộc đuôi ngựa cố định ở sau đầu, một đôi tay bắt chéo ở sau lưng, móng tay được cắt tỉa sạch sẽ, không có một chút trắng, tất cả đều là màu hồng hồng của da thịt.
Đây hẳn là bộ dáng bạch nguyệt quang của đại đa số nam sinh hiện nay đi~
Nhưng dĩ nhiên là Tôn Hoài Cẩn không nằm trong phần đại đa số đó. Lúc ấy anh chỉ cảm thấy cô xác thực gánh được nỗi nhớ thương cường độ Lv Max của tên tiểu mập mạp kia.
- -
Thời gian học bổ túc bị Ngô Tú Trân sắp xếp cố định lúc hai giờ chiều chủ nhật. Thứ sáu sau khi tan học Chu Du liền được đón về nhà, nhưng cô không nghĩ sẽ làm bài tập mà nằm ở trên giường lướt Wechat.
Gần đây cô bạn giường hai cùng với bạn trai qua mạng chơi đến khí thế ngất trời nên không có thời gian để nói chuyện với cô. Chu Du mới không thèm mặt nóng dán mông lạnh chạy tới hóng chuyện. Lướt nửa ngày liền lướt đến Wechat của Tôn Hoài Cẩn.
Tin nhắn cuối cùng là vào bốn ngày trước, là cô gửi:“Tôn lão sư đang làm gì vậy?”
Lúc đó vừa nhắn xong tin này thì chủ nhiệm lớp tiến vào, Chu Du luống cuống tay chân giấu điện thoại nên cũng đem tên tiểu bạch kiểm đó vứt ra sau đầu.
Người này thế mà không thèm trả lời!!
Hiện tại tiểu tam đều như vậy sao? Anh ta rốt cuộc còn muốn thượng vị hay không? Đạo đức nghề nghiệp đâu mất rồi???
Chu Du liền nghẹn một ngụm khí chờ tới chủ nhật. Lúc này cô liền mặc chiếc váy mình thích nhất, dây váy màu trắng cố định trên vai, tà váy giống như những chiếc lá sen vừa lúc dài đến đầu gối, sau lưng là một chiếc nơ bướm nho nhỏ, vừa thanh thuần vừa đáng yêu.
1 giờ 56 phút, chuông cửa vang lên, Chu Du liền lập tức thoát khỏi trạng thái chán nản, từ sô pha đứng bật dậy chạy ra phía huyền quan mở cửa.
“Chào buổi chiều, Tôn lão sư~”
Cô gái cười đến ngoan ngọt, còn ai kia thì vẫn giữ biểu tình như cá chết, giọng điệu bình tĩnh:“Chào buổi chiều.”
“Mẹ em lát nữa mới về, thầy vào trước đi, thầy có muốn uống gì không?”
Ngô Tú Trân so với yêu tiểu bạch kiểm thì càng yêu bản thân mình hơn. Hôm nay, buổi sáng đi dạo phố, buổi chiều đi spa, đến chạng vạng mới trở về, khoác trên mình bộ váy mới, gương mặt tỏa sáng mà ăn cơm cùng tiểu bạch kiểm. Thời gian một ngày đều được an bài một cách thỏa đáng.
Mà Chu Đạt Sinh đi siêu thị mua đồ ăn nên cũng không có nhà, toàn bộ căn phòng chỉ còn lại hai người cùng với dì giúp việc.
“Nước lọc là được rồi.”
“Dạ”
Chu Du sau khi bảo dì giúp việc lấy nước liền cùng Tôn Hoài Cẩn lên lầu. Lần trước đã chữa bài kiểm tra, lần này bắt đầu bổ sung lại các kiến thức rơi rụng. Tiểu cô nương đã đem sách vở chuẩn bị sẵn, chỉnh tề nằm trên bàn.
Vẫn là hai tấm chắn cùng chỗ ngồi nhỏ hẹp, Tôn Hoài Cẩn vừa ngồi vào chỗ thì hương thơm ngọt ngào của cô bé kế bên giống như những sợi dây leo vô hình, lẳng lặng không tiếng động mà thông qua hơi thở quấn lấy anh.
Tôn Hoài Cẩn đã rút ra bài học từ sự việc lần trước, chủ động nghiêng người, cánh tay vắt tên thành ghế, đem không gian phía trước bàn học nhường lại cho cô. Nhưng Chu Du chỉ vừa nhìn thoáng qua, hai bên má liền hiện ra lúm đồng tiền:“Tôn lão sư, thầy có sơ hở.”
Cô cười như vậy giống như cỗ giảo hoạt, linh động dưới ánh trăng hôm đó lại ùa về, Tôn Hoài Cẩn ngẩn người một chút liền nhìn thấy cô gái nhỏ không tiếng động mà nhích lại gần, thân thể như một chồi non mềm mại nép vào trong ngực anh.
Hai luồng vú của thiếu nữ kề sát ngực người đàn ông, hơi hơi phồng lên, một độ cong mềm mại như có như không.
“Thầy xem, như vậy càng dễ để em chiếm tiện nghi.”
Ba chữ chiếm tiện nghi này được cô nói một cách quang minh chính đại. Chu Du dường như còn rất đắc ý trước hành động của mình, đầu cô chôn trong ngực người đàn ông bắt đầu cười. Tiếng cười giòn giã đến mức tưởng chừng chỉ cần chạm nhẹ một cái cũng có thể làm nứt một quả dưa hấu, tản ra hơi thở thanh tân, ngọt ngào.
“Tại sao không trả lời tin nhắn Wechat của em?”
Cô vẫn còn suy nghĩ về điều đó, cô ngước nhìn lên đôi mắt lạnh lẽo, sắc bén giống như lưỡi hái của anh, chờ đợi nhìn thấy ánh mắt hoảng loạng hay thẹn thùng.
Nhưng không có...
Hai trong mắt Tôn Hoài Cẩn như cũ là một mảnh thong dong, anh thậm chí còn chỉnh lại tư thế ngồi, tránh cho cô vì nháo đến quá mức liền ngã xuống đất.
“Bởi vì không cần thiết.”
Cũng may là ánh mắt của Tôn Hoài Cẩn vẫn như cũ đứng đắn, chứ nếu có chút ý cười nào Chu Du liền muốn nổ tung.
“Vì sao lại không cần thiết?”
“Bởi vì là chuyện riêng tư, tôi không cần thiết phải nói cho em biết.” Tôn Hoài Cẩn trước sau vẫn mang cái thái độ vô lý đáng ghét đó, “Bạn học Chu, em ôm đủ rồi sao? Hiện giờ đã là 2 giờ 3 phút.”
Chu Du vẫn nổ tung.
Fu**, đây là trần trụi khiêu khích.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Vote sao cho mình nha cả nhà iu~
Sai chính tả thì cmt để mình sửa nhoa <