CHƯƠNG 47
Lăng Phượng vừa nghe nói Bùi Dật Viễn đến Ngự Ngân cung liền cảm thấy không ổn, trên đường còn nghe Kiều Dương nói Thục phi cùng Hiền phi cũng đã ở đó, trong lòng chỉ biết việc lớn không tốt, hiện giờ hẳn là đang chọi nhau ── thật là bị hắn đoán trúng!
Hắn vừa vào cửa, Thục phi liền làm nũng dính lấy hắn, ngón tay thon dài chỉ vào Bùi Dật Viễn, trong miệng còn không dừng nói nên vì nàng tác chủ, lại nhìn Bùi Dật Viễn đường đường chính chính đứng ở nơi đó, trong tay còn ôm tiểu quỷ đang lui thành một nhúm.
Tiểu quỷ kia sao lại ăn mặc ít như vậy? Lăng Phượng tâm cũng hoài nghi, không khỏi đẩy Thục phi ra cau mày đi lên trước, cởi áo choàng trên mình xuống bọc đứa nhỏ lại.
“. . . . . . !” Tiểu Lăng cả kinh, cho rằng hắn muốn dẫn mình đi, cho nên càng thêm ôm chặt Bùi Dật Viễn, không muốn rời đi.
“Tiểu quỷ này sao mặc ít như vậy?” Lăng Phượng hỏi Bùi Dật Viễn.
Tuy rằng đối đứa nhỏ tâm vẫn còn tồn khúc mắc, nhưng nể mặt Bùi Dật Viễn, ở phương diện vật chất Lăng Phượng cũng không có bạc đãi nó, huống chi xem tướng mạo, bọn họ quả thật tương tự, nếu là con của hắn, tiểu hoàng tử của hoàng triều, cuộc sống hà khắc như vậy thật quá đáng.
Bùi Dật Viễn nghe vậy sắc mặt cũng không hoà hoãn bớt, tiếp tục lời nói lạnh nhạt: “Nhân thuyết nhân chi chí thân, mạc thân vu phụ tử, cố phụ giả, tử chi thiên dã, thiên giả, phụ chi thiên dã, vô thiên nhi sinh, vị chi hữu dã. Chi hậu tài hữu tử giả, phụ chi hợp. . . . . . Phụ kiêm vu tử, tử kiêm vu phụ. . . . . . Phụ vi dương, tử vi âm. . . . . . Cố tử kiêm công vu phụ. . . . . . Xuân vi phụ nhi sinh chi, hạ vi tử nhi dưỡng chi, thu vi tử nhi quan chi, đông vi thống nhi tang chi, tức phụ vi tử cương chi lí. Mà Hoàng Thượng thì làm ngược lại, đối nhi tử chẳng quan tâm, nói không chừng ngày nào đó bị dày vò đến chết cũng không biết, ngươi còn muốn đứa nhỏ làm sao tin tưởng, tôn trọng ngươi? Làm sao nghe lệnh ngươi, phụng dưỡng ngươi?”
Người hướng về người thân nhất, không có gì thân hơn phụ tử, cho nên đã làm cha, một ngày là cha, suốt đời là cha, không có cha làm sao con sinh ra. Trong cha có con, mà trong con có cha. Cha là dương, con là âm, Xuân vì con mà sinh, Hạ vì con mà dưỡng, Thu vì con mà chết, Đông vì tang mà đau lòng, tức là cha phải vì con mà để ý.(tạm dịch là vậy ^^)
Lăng Phượng đau đầu nhất chính là Bùi Dật Viễn giảng đạo lý, bây giờ lại nghe liền cảm thấy chóng mặt không thôi, nhu nhu mũi, hảo hảo tiếp nhận một chút ý tứ của hắn, may mắn hắn còn chưa đem [xuân thu phồn lộ] giảng toàn bộ, bằng không hắn bất tỉnh ngay tại chỗ cho tên kia xem.
Nơi này chỉ còn mình hắn là tỉnh táo, Thục phi bên cạnh ngược lại lớn tiếng hô: “Ngươi cư nhiên dám vũ nhục Hoàng Thượng?”. Nói, nàng lại cuốn lấy cánh tay Lăng Phượng: “Hoàng Thượng, Thần phi làm càn như thế, thật sự là tội không thể thứ, mong Hoàng Thượng đưa hắn theo lệ xử trí, chỉnh đốn kỷ cương!”
Hiền phi từ đầu đến cuối không mở miệng, một mực giữ yên lặng quan sát phản ứng của Hoàng Thượng.
Lăng Phượng nhìn nhìn Thục phi, lại nhìn nhìn Bùi Dật Viễn mặt không chút thay đổi, không khỏi bất đắc dĩ thở dài: “Thục phi, mau buông trẫm ra, tiền căn hậu quả việc này không rõ ràng, ngươi bằng cái gì định tội Dật Viễn?”
“Hoàng Thượng!?” Thục phi không thể tin được.
Vì cái gì đến bây giờ Hoàng Thượng còn có thể giúp nam phi này? Chẳng lẽ. . . . . .
Không thèm quan tâm những người khác sửng sốt, Lăng Phượng đi đến bên cạnh Bùi Dật Viễn gọi một tiếng: “Dật Viễn”. Rồi sau đó lại vỗ nhẹ đầu tiểu quỷ, “Tiểu gia khỏa, nói cho trẫm, chuyện này là thế nào?”
Tiểu Lăng quay đầu, nhìn Lăng Phượng, rồi mới chuyển hướng về phía Bùi Dật Viễn, “Sư phụ, bọn họ khi dễ con.”
Tiểu gia khỏa bày ra vẻ mặt không thích Lăng Phượng, không nể mặt hắn chút nào, Lăng Phượng trong lòng mắng vài lần, thế nhưng nhìn Dật Viễn ôm tiểu quỷ lộ ra vẻ mặt ôn nhu, cuối cùng vẫn quyết định tha cho nó.
Tiểu hài tử nha, không cùng nó tranh chấp chi cho mệt!
“Bọn họ làm sao khi dễ ngươi?” Lăng Phượng lại hỏi.
Câu hỏi vừa thốt ra, chung quanh có người không thở nổi nữa, bắt đầu khẩn trương.
Nhưng Tiểu Lăng không trả lời, chỉ ngẩng đầu nhìn Bùi Dật Viễn, không khí nhất thời trở nên thực xấu hổ.
Bùi Dật Viễn không nghe thấy đáp án cũng thấy kỳ quái, bèn hỏi: “Tiểu Lăng, bọn họ khi dễ con thế nào? Sao lại không nói?”
Cho đến khi hắn mở miệng hỏi, Tiểu Lăng mới cọ cọ trả lời: “Sư phụ, phu tử kia hảo hung, thường xuyên lấy thước đánh con, còn có hai bà cô hảo hung ác kia nữa, nói con là dã chủng, bắt con đứng trong tuyết đọc bài, sai rồi còn muốn phạt không cho con ăn cơm”.
Đứa nhỏ này yêu thích thật rõ ràng, Lăng Phượng ở một bên khóe miệng rút gân, mọi người thấy cũng âm thầm bội phục tiểu hoàng tử can đảm kinh người.
“Thật sự là vớ vẩn!” Bùi Dật Viễn không kịp mở miệng, Lăng Phượng đã lên tiếng trước.
Hắn vừa quay đầu lại, chỉ thấy phu tử kia kinh hoảng chân tay luống cuống, còn không ngừng nhìn về phía hai vị nương nương, Thục phi có chút tức giận trừng đứa nhỏ, thế nhưng ngại Lăng Phượng ở đây, tức giận mà không dám nói gì.
Tình huống như vậy vừa xem hiểu ngay, Lăng Phượng cũng thừa dịp này chân chính nhận thức “Hảo phi tử” của hắn.
Lúc này, chỉ thấy Tiểu Lăng lại kéo kéo vạt áo Bùi Dật Viễn, ngôn ngữ con nít không chút cố kỵ hỏi han: “Sư phụ, dã chủng là cái gì? Tiện nhân lại là cái gì? Còn có. . . . . . Bọn họ đều nói con không phải nhi tử của Hoàng Thượng, con nghĩ cũng có thể, người nói con nhận sai rồi phải không?”
Lời này Bùi Dật Viễn nghe xong không hề gì, nhưng Lăng Phượng nghe thấy thì là đại sự.
Chuyện của Trữ quý phi là cấm kỵ, là sỉ nhục, không ai dám tuỳ tiện đề cập, thế nhưng bỗng nhiên nhảy ra một tiểu hoàng tử, làm cho Lăng Phượng phải đối mặt sự thật, hiện tại lại có người nói không phải long loại của hắn, không nghi ngờ gì đã đâm trúng nội thương của hắn.
“Đồ khốn nạn!” Bùi Dật Viễn không kịp khuyên giải an ủi, Lăng Phượng thẹn quá thành giận quát “Lời này là ai nói ?”
Thân mình Tiểu Lăng run lên, hình như cũng biết Hoàng Thượng bị chọc giận, thức thời nhỏ giọng trả lời: “Tất cả mọi người đều nói. . . . . .”
“Mọi người. . . . . . Hảo một câu ‘mọi người’”. Lăng Phượng phất ống tay áo, “Người tới, đem hai vị nương nương đưa trở về, không có lệnh của trẫm không được để các nàng ra khỏi cung, còn có phu tử, cung nữ, thái giám liên can ở đây. . . . . . Bắt hết thảy cho trẫm!”
“Tuân chỉ!”
“Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng a!”
Lăng Phượng ra lệnh một tiếng, cung nhân đều quỳ xuống cầu xin tha mạng, nhưng Lăng Phượng không cho bọn họ có giây phút dư thừa nào, xoay người mang Bùi Dật Viễn cùng Tiểu Lăng ly khai.
Nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, Thục phi ghen ghét cắn chặt môi dưới, hai tay gắt gao siết chặt, ánh mắt nhìn Bùi Dật Viễn tựa như hai lưỡi kiếm, như muốn đem người kia xuyên qua làm cho người ta sợ hãi.
“Nương nương, thỉnh…” Một thị vệ đi đến bên người nàng hữu lễ nói.
“Hừ!” Thục phi hừ lạnh một tiếng.
Cho tới bây giờ, nàng vẫn nâng đầu cao ngạo như cũ, duy trì cái gọi là tôn nghiêm quý tộc, đi theo thị vệ ly khai nơi này.
Bùi Dật Viễn, ma cao một thước, đạo cao một trượng, vô luận ai là người cười cuối cùng, người thắng tuyệt đối không có khả năng là ngươi! Huống hồ. . . . . .
Trên mặt Thục phi lộ ra tươi cười, kẻ khác không rét mà run.
Nàng có biện pháp trù tính một lần, thì sẽ có biện pháp trù tính lần hai, lần này nàng muốn cho Bùi Dật Viễn vĩnh viễn biến mất trên thế giới này!