Viên Minh thi triển Vô Ảnh Bộ, chỉ thoáng lắc lư người một chút đã lập tức lướt ngang nửa trượng, dễ dàng tránh thoát đòn tập kích của Tán Bái.
Ba mũi tên màu lục đánh lên vách động phía sau hắn, xong nhất loạt nổ tung ra, kéo theo một mảng lớn khói mù màu lục nhanh chóng lan tràn ra khắp xung quanh.
- Có độc!
Viên Minh lập tức nín thở, vung tay xua.
Ngay tiếp đó, một viên châu màu xám bắn ra, rơi xuống mặt đất cạnh cửa động.
Một tiếng phụt trầm nhẹ vang lên, theo đó, một đám khói mù lớn thình lình nổi lên, trong nháy mắt lan ra khắp động quật, đồng thời tràn ra cả bên ngoài, khiến người ta không thể trông rõ tình hình trong động, nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Trò mèo!
Ô Bảo khẽ hừ một tiếng, trên ngón tay lại tỏa ánh sáng xanh, định lần nữa gọi gió lớn để thổi tan khói mù.
Nhưng đúng lúc này, mặt đất dưới chân gã bỗng nhiên nứt vỡ, để lộ một cây gai gỗ đang cấp tốc trồi lên cao.
Ô Bảo rùng mình, cuống quýt nhảy qua một bên, tránh thoát cây gai trong đường tơ kẽ tóc, tuy né được nhưng hành động gọi gió của gã cũng vì thế mà bị gián đoạn.
Không chờ hai nhóm người Ô Bảo và Kim Khôn kịp có phản ứng gì, lại một viên châu màu đen từ trong động, xuyên qua làn sương bay ra, rớt trên mặt đất.
Một đám khói mù lớn nữa lại cuồn cuộn tỏa ra, kết hợp với khói mù tràn ra từ trong động, bao phủ hết cả một khu vực lớn.
Trong động quật, Viên Minh lấy tay mũi, đi tới trước vách đá ở sâu trong động, đoạn ra sức đẩy.
Vách đá từ từ chuyển động, để lộ ra một thông đạo tối om, đồng thời cũng có thể thấy rõ phần vách đá bị đẩy thực chất chính là một tảng đá đã được cắt gọt.
Viên Minh đưa người vào bên trong, xong lập tức đẩy tảng đá lớn về chỗ cũ, rồi nhanh chóng chạy về phía cửa sau động quật.
Hắn đã sớm tính đến trường hợp người Thanh Lang Bang tìm đến, từ đó lên sẵn kế hoạch phòng bị, những hành động vừa rồi chỉ là kế hoãn binh, đợi khi bọn người Ô Bảo bên ngoài phát giác ra điểm khác thường, bọn họ đã sớm chạy xa.
Chạy chưa được bao xa, bóng dáng Cáp Cống liền xuất hiện ở đằng trước, cầm trong tay một khối huynh thạch màu trắng tỏa ánh sáng mờ mờ, giống như đang đứng chờ hắn.
- Viên huynh, không ngờ động quật của ngươi lại còn có lối ra khác, bội phục.
Cáp Cống khen ngợi.
- Bây giờ không phải lúc nói chuyện, chạy mau!
Viên Minh kéo Cáp Cống chạy về phía trước.
Hai người ở trong động quật tối như hũ nút hết rẽ lại ngoặt, chạy gần một khắc đồng hồ mới đến được cửa sau động. Viên Minh lập tức thi triển Phi Mao Thuật, hóa thành hình thái vượn trắng, đánh ra một quyền, ầm ầm đập nát tảng đá lớn chặn cửa sau động quật.
Hai người nối đuôi nhau lao ào ra, đang định chạy về phía xa, mặt đất đột nhiên bừng lên những dải sáng màu vàng, hình thành một tấm lưới lớn, ập vào thân thể hai người.
Viên Minh giật mình, tụ toàn toàn bộ pháp lực xuống chân khiến hai chân vốn cực kỳ tráng kiện chỉ trong nháy mắt lại to thêm ba thành, từng khối cơ nổi lên cuồn cuộn.
Viên Minh mãnh liệt giẫm hai chân xuống đất.
Ầm!
Mặt đất dưới chân nổ tung, tạo ra một cái hố nông, đồng thời cả người Viên Minh bắn vọt lên trời, thoát ra ngay trước khi tấm võng màu vàng kịp khép lại.
Cáp Cống lại chạy không kịp, bị tấm võng trùm lấy, không thể cựa quậy.
- Phù phù!
Viên Minh rơi xuống chỗ cách đó hơn một trượng, thoáng rùng mình, lật tay rút Thanh Ngư Kiếm ra, bổ về phía tấm lưới.
Hai lưỡi đao màu vàng kim(kim nhận) từ bên cạnh bắn tới, chém về phía hai chân hắn.
Viên Minh vội vàng thu tay, thi triển Vô Ảnh Bộ cấp tốc lướt ngang qua mấy trượng, vất vả lắm mới tránh khỏi cảnh bị kim nhận chém trúng.
Bảy tám cái bóng từ trong mảnh rừng xung quanh vọt ra, vây kín hắn lại, gã cầm đầu là một dị thú hình người đầu nhọn thân béo, đôi mắt ti hí, sau lưng còn mọc ra một cái đuôi nhỏ dài màu vàng kim, nhìn qua giống như một con chuột lớn hình người.
Con chuột lớn này có da lông lộ màu vàng tối, lông trên phần lưng rất dài, hơn nữa sợi nào sợi nấy dựng đứng hắn như lông nhím, hai chân trước cũng mang màu vàng kim nhạt, móng vuốt như mũi khoan thép sắc bén.
- Hehe, coi ta là kẻ ăn chay sao? Ta đã nhận đơn này, tất nhiên đã tìm hiểu rõ ràng mọi thứ về người, ngươi lại không đi hỏi một chút xem Kim gia ta là ai.
Chuột lớn hình người thản nhiên lên tiếng, nghe giọng nói rõ ràng là Kim Khôn.
Viên Minh không khỏi nhướng mày.
Những Phi Mao thú nô vây quanh này nếu luận đơn đả độc đấu, hắn không để vào mắt, nhưng khi chúng tập trung lại một chỗ, tuyệt không thể khinh thường, cộng thêm Kim Khôn tọa trấn, việc phá vây sẽ vô cùng khó khăn.
Viên Minh đưa mắt đảo một vòng, đoạn nhìn về phía Cáp Cống đang bị tấm lưới trói chặt cứng, trong khi đó, đám người Kim Khôn lại không ai đi để ý tới y, chỉ chăm chăm tập trung quan sát Viên Minh.
Hắn và Cáp Cống dù bèo nước gặp nhau, nhưng đã từng cùng nhau trải qua hoạn nạn, coi như một trong không nhiều bạn bè của hắn ở Thập Vạn Đại Sơn này, nếu không phải cùng đường mạt lộ, hắn cũng không muốn bỏ mặc đối phương.
- Viên huynh, cứ mặc ta, tự mình chạy đi.
Cáp Cống lộ vẻ bi thương, lớn tiếng hô.
- Đi? Hôm nay các ngươi ai cũng không đi được.
Tiếng Ô Bảo vừa vang lên, lại thấy bảy, tám bóng người từ xa vọt tới.
Ô Bảo cũng đã thi triển Phi Mao Thuật, hóa thành một con sói xanh cao lớn.
Sói xanh này so với Cáp Cống sử dụng Phi Mao Thuật biến thân khá giống nhau, có điều hình thể rõ ràng lớn hơn một vòng, thân cao gần hai trương, chỉ cần đứng yên tại chỗ thôi cũng tạo cho người ta áp lực không nhỏ.
Kỳ lạ nhất là, đỉnh đầu sói này thình lình mọc ra một cái sừng nhọn màu tím, trên đó còn mang theo những đường vân lôi điện như vân lá.
Mắt thấy cảnh này, nội tâm Viên Minh trùng xuống, chóp mũi không khỏi lấm tấm mồ hôi lạnh.
Hiển nhiên lần này hắn đã tính sai rồi.
Tuy cục diện trước mắt vô cùng bất lợi với hắn, Viên Minh vẫn không hề có ý định đầu hàng, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, hòng từ trong tình cảnh trước mắt tìm ra được kế thoát thân.
- Tiểu tử, nếu ngươi còn thủ đoạn gì cứ trổ hết ra đi, nếu không, lập tực ngoan ngoãn buông tay chịu trói! Ta tạm thời có thể lưu lại cho người một mạng.
Ô Bảo thấy Viên Minh không nhúc nhích, lạnh giọng quát.
Viên Minh nghe thấy thầm giật mình, Ô Bảo hiện giờ cơ hồ nắm chắc thắng lợi trong tay, nhưng lại không vội giết mình, hẳn là còn có mưu đồ khác với mình?
- Kim Khôn, tóm nó lại.
Ô Bảo thấy Viên Minh vẫn không động đậy, liền quát lớn.
- Quát cái gì mà quát, Kim Khôn ta cũng không phải thủ hạ của ngươi!
Kim Khôn trừng đôi mặt đậu xanh, vặc lại.
Gã tuy nói vậy, nhưng vẫn phất tay ra hiệu cho thủ hạ áp sát Viên Minh.
Viên Minh chậm rãi lui về phía sau, thở sâu rồi vung tay lên.
Hai viên đạn khói rời khỏi tay, chia hai bên trái phải, đánh xuống mặt đất.
Một tiếng bùm vang lên, khói mù dày đặc cuồn cuộn tỏa ra, bao phủ không gian mấy chục trượng xung quanh.
- Ta còn tưởng ngươi có thủ đoạn ép đày hòm gì, hóa ta vẫn là cái trò mèo này!
Ô Bảo cười khinh thường, tiếp đó ánh sáng xanh từ trên hai vuốt sói bừng lên, xung quanh lần nữa xuất hiện gió lớn, mạnh hơn trước rất nhiều, chỉ thoáng chốc đã thổi tan khói mù.
Viên Minh thừa cơ nhoáng người một cái, hóa thành một bóng trắng vọt qua hướng bên cạnh.
Trước mắt cứ chạy rồi mới tính, còn về Cáp Cống, hắn thực sự bất lực.
Hai tên Phi Mao thú nô trông thấy Viên Minh lướt nhanh tới, mặt thoáng hiện ra vẻ bối rối, sau đó lại lập tức trấn định, liên thủ nghênh đón.
- Cút ra!
Viên Minh vung mạnh hai tay, kéo theo lực lượng khủng bố như thủy triều đập tới.
Cánh tay hai Phi Mao thú nô lập tức bị đánh gãy, thân thể cao lớn cũng bị đánh văng ra ngoài, miệng không ngừng kêu rên.
Viu viu!
Từng mũi tên xanh lục từ phía trước phóng tới, nhao nhao bắn tới chỗ trước người Viên Minh rồi nổ tung, tạo ra một mảng khói mù màu lục lớn, khiến hắn không thể không dừng bước.
Nhưng ngay tiếp đó, Viên Minh thi triển Vô Ảnh Bộ tới cực hạn, cả người bỗng nhiên mờ đi, nhoáng cái đã tránh thoát những mũi tên còn lại, đụng vào đám Phi Mao thú nô đang nhào tới.
Khói mù xung quanh bị thổi tan đi quá nửa, Ô Bảo và Kim Khôn cũng nhìn thấy chỗ Viên Minh, liền đồng loạt đánh tới.
Trái tim Viên Minh nhất thời đập nhanh hơn, song quyền mãnh liệt đánh ra, đồng thời vùng ngực bụng chợt có ánh sáng trắng bừng lên, tức, cánh tay thứ ba cũng xuất hiện rồi lập tức đánh thẳng về đám Phi Mao thú nô cản đường.
Bốp bốp bốp! Ba tên Phi Mao thú nô bị đánh bay.
Nhưng tiếp đó lại có thêm càng nhiều tên nhào tới, cơ bản là đánh không thẳng nổi, trong khi đó, Ô Bảo và Kim Khôn hai tên lại như hình với bóng, liên tục ở bên cạnh lược trận, có điều hai tên này tựa hồ đang lo lắng điều gì đó nên không có ra tay.
Viên Minh càng đánh càng kinh hãi, càng hiểu rõ bản thân mình cơ bản không có cơ hội thoát thân, hơn nữa bất luận là pháp lực hay thể lực đều bắt đầu gia tốc tiêu hao, nếu cứ tiếp tục thế này chắc chắn sẽ bị bào mòn đến chết.
Hắn không hề cho rằng Ô Bảo sẽ thật để lại mạng cho hắn, cho dù gã có mưu đồ gì khác với hắn, sau khi đạt được mục đích, hắn sẽ vẫn chỉ có đường chết.
Nhưng đúng vào thời khắc này, một tiếng soạt từ rừng cây cạnh đó vang lên, tiếp đó, một cái bóng trắng cao lớn lướt nhanh tới, một đường xông thẳng vào giữa vòng vây.
Hai tên Phi Mao thú nô không kịp né, bị nó đụng văng ra ngoài, miệng phun máu tươi, ngã lăn ra đất không gượng dậy nổi.
- Tất cả chú ý, có viện binh!
Tán Bái hét lớn, nhắm tên nỏ trong tay về trước, bắn ba mũi tên màu xanh lục về phía bóng trắng.
Mọi người ở đây đều là dạng thân kinh bách chiến, ba tên Phi Mao thú nô ở gần đó liền bỏ qua Viên Minh, quay lại vây đánh bóng trắng.
Bóng trắng cao lớn cơ bản không thèm để ý cái khác, cứ phóng thẳng vào phía trong, đồng thời hai tay nó bỗng nhòe đi.
Bên trong tiếng xé gió, ba tên Phi Mao thú nô vây đánh đều miệng phun máu tươi, bay ngược về sau, đập người vào cây rừng không rõ sống chết, mà ba cây tên cũng bị bẻ gãy, rơi trên mặt đất.
- Thứ không biết sống chết từ đâu tới, mau nhận lấy cái chết cho Kim gia!
Kim Khôn giận tím mặt, bỏ qua Viên Minh, đánh thẳng về phía bóng trắng.
Trong số ba tên mới bị trong thương, có một gã là thành viên Liệp Cẩu đường, tên gọi Xích Na.
Gã này thức tỉnh năng lực về khứu giác, việc Thanh Lang Bang và Liệp Cẩu đường có thể dễ dàng tìm được đồng thời chặn đường lui của Viên Minh, có thể nói là nhờ hết vào thủ đoạn của gã.
Ô Bảo nhìn tình hình, do dự một chút rồi cũng đổi mục tiêu, nhào về phía bóng trắng.
Cái sừng màu tím trên trán hắn nổi lên từng sợi từng tia lôi quang kèm tiếng sấm nổ đì đùng, từ đó, từng luồng hồ quang điện phóng ra ngoài, lượn lờ khắp người gã khiến cả gã nhất thời người sét, hung hăng xông tới chỗ bóng trắng.
Trong khi đó, ánh sáng màu vàng kim trên người Kim Khôn bừng sáng lên, đồng thời những sợi lông vàng trên sống lưng dựng thẳng đứng.
Rào rào!
Một mảng lớn lông vàng rời người phóng đi, giống như mưa tên dội về phía bóng trắng.
Bóng trắng cao lớn vẫn như cũ, không thèm quan tâm hai gã mà tiếp tục chạy vào phía trong vòng vây, đồng thời vung cánh tay lên.
Một tiếng rầm vang lên.
Ô Bảo và Kim Khôn cùng bị đánh văng ra ngoài, như diều đứt dây bay bốn, năm trượng rồi nặng nề rớt xuống đất.
Có điều thực lực của Ô Bảo hơn rất nhiều đám Phi Mao thú nô vừa rồi, bước chân của bóng trắng vì thế không khỏi lảo đảo, lần đầu tiên ngừng lại.
Mọi người ở đây giờ phút này mới nhìn rõ hình dạng của bóng trắng, đó là một sinh vật kỳ dị có hình dáng như một con vượn già lông trắng, thân mình cao tới hai trượng, toàn thân mọc đầy lông trắng, hai mắt đỏ ngầu, ngón tay mọc ra những chiếc móng sắc nhọn, lúc nó nhếch miệng để lộ ra hàm răng răng nhọn tỏa hào quang màu trắng, mọc so le xen kẽ nhau.
- Đây là quái vật gì?
Cả đám ở đây đều kinh hãi.
Viên Minh cũng lộ vẻ kinh ngạc, đảo mắt lui về phía sau, đồng thời lắc tay một cái.
Một tiếng bụp nhỏ vang lên, lại một quả đạn khói nổ tung, kéo theo khói mù đặc tràn ra, bao phủ hết mọi thứ xung quanh.
- Cẩn thận, ngăn hắn lại!
Đám người vây quanh Viên Minh vội vàng đuổi tới, hòng tiếp tục dây dưa kéo chân Viên Minh, nhưng bóng dáng Viên Minh đã sớm biến mất trong khói mù, không biết đi nơi nào.
- Gào...
Quái vật lông trắng giống như bị hành động ngăn cản của Kim Khôn và Ô Bảo chọc giận, ngửa đầu điên cuồng gào rống, đoạn nhào tới hai gã đánh giết.
- Ta và Kim Khôn đối phó quái vật lông trắng này, các người đuổi theo Viên Minh cho ta!
Ô Bảo vội vàng tập trung nghênh chiến, miệng không quên quát ra lệnh.
Nhưng lời gã còn chưa dứt, mấy quả đạn khói lại chẳng biết từ chỗ nào bay tới, rơi xuống các nơi trên chiến trường.
Bùm bùm bùm!
Một mảng khói mù bốc lên, bao phủ toàn bộ tất cả mọi người ở đây vào bên trong, tức, không ai còn nhìn rõ được bất cứ thứ gì.
Hiện trường trong lúc nhất thời trở nên khá hỗn loạn.