Viên Minh nhìn Cáp Cống vẫn đang nhắm mắt điều tức, không lên tiếng quấy rầy, ngẩng đầu nhìn về phía trên khe núi.
Hắn không phải đang lo chuyện đám Ô Bảo sẽ đuổi tới, bởi khe núi này rất rộng, chưa kể Thanh Lang Bang và Liệp Cẩu đường cộng lại cũng chỉ có quy mô mấy chục người, mà dù có gấp bội, việc tìm bọn họ vẫn khó như lên trời.
Viên Minh là đang nghĩ tới Thanh Ngư Kiếm của hắn, nó bị bỏ lại ở nơi đó khi tranh đấu với quái vật lông trắng khi trước.
Kiếm này là một kiện nửa pháp khí, vô cùng sắc bén, cứ vậy bỏ đi, quá đáng tiếc.
Nhưng bây giờ lên trên tìm sẽ gia tăng nguy cơ bị bại lộ.
- Bỏ đi, một thanh bảo kiếm thôi mà.
Sau khi liên tục cân nhắc, Viên Minh cuối cùng quyết định bỏ đi ý nghĩa mạo hiểm đi nhặt Thanh Ngư Kiếm về, khoanh chân ngồi xuống.
Biến thân vượn trắng của hắn ở trong Phi Mao Thuật rất phổ biến, nhưng da thú sau khi trải qua ba lần tiến hóa, tự thấy không kém hơn bất kỳ Da thú Phi Mao nào, so với Ô Bảo hay Kim Khôn cũng không hề thua kém chút nào.
Có điều nếu so tu vi, hắn vẫn thấp hơn một bậc.
Nếu tu vi có thể tiến thêm một bước, đạt tới Luyện Khí tầng bốn, khi gặp lại đám Ô Bảo, chắc chắn sẽ không phải chật vật như hôm nay.
Viên Minh lấy lại bình tĩnh, bắt đầu nhắm mắt tu luyện, từ từ tiến vào trạng trái quên hết mọi thứ xung quanh kể cả bản thân mình.
…
Trong khi Viên Minh và Cáp Cống ở trong cốc thảnh thơi tu luyện, Ô Bảo lại phát động toàn thể Thanh Lang Bang điên cuồng tìm kiếm bọn họ, chỉ là biết tìm nơi nào.
Gã đoán Viên Minh có thể đã trốn vào trong khe núi mù sương, từng phái người xuống tìm kiếm, nhưng diện tích khe núi quá lớn, sương mù đầy trời, tìm mấy ngày lại chẳng kiếm được chút manh mối nào.
Thời thời gian trôi đi, Viên Minh như bốc hơi khỏi nhân gian, chưa từng tái xuất hiện, bên trong Thanh Lang Bang bắt đầu có người phàn nàn, dĩ nhiên rồi, dù sao mỗi tháng bọn họ còn phải nộp lên huyết thực.
Ô Bảo vẫn luôn ghim chuyện trên người Viên Minh có thể tồn tại bí mật, nhưng dù không cam lòng, với tình cảnh này, cũng đành phải bất đắc dĩ từ bỏ.
Chỉ là, việc Viên Minh bị hai thế lực Thanh Lang Bang và Liệp Cẩu đường bao vây, đánh chặn mà vẫn có thể toàn thân thoát ra trước đó nhanh chóng lan truyền, công thêm việc hắn chưa từng xuất hiện lại, cái tên Viên Minh trong lúc nhất thời vang dội cả khu vực này, trở thành đề tài truyền miệng của các Phi Mao thú nô.
Thời gian trôi qua, nháy mắt lại qua nửa năm.
Trong một sơn động bí ẩn dưới đáy khe núi, Viên Minh ngồi xếp bằng, trên mặt có ánh huỳnh quang chớp động.
Trong ngoài sơn động, không thấy bóng dáng Cáp Cống.
Sương mù màu trắng bên ngoài sơn động đột nhiên như nước sôi, cuồn cuộn chảy vào trong động, linh khí thiên địa xung quanh cũng bị dẫn động, hội tụ về phía sơn động.
Tình cảnh linh khí hội tụ diễn ra liên tục trong một khắc đồng hồ mới ngừng.
Trong sơn động, trên dưới cả người Viên Minh bị một tầng huỳnh quang bao phủ, nhìn qua toàn thân rực rỡ hẳn lên.
Hắn vận chuyển Cửu Nguyên Quyết, tức, một cỗ pháp lực chấn động cường hãn tỏa ra, mạnh gấp bội so với trước đây.
Viên Minh mở hai mắt ra, sắc mặt tràn ngập vẻ mừng vui.
Mười ba tầng của cảnh giới Luyện Khí, tầng một tới tầng ba chỉ là cơ sở, chỉ khí đạt tới tầng bốn, mới được xem là tiểu thành.
Mất thời gian nửa năm để tu luyện từ tầng ba lên tầng bốn Luyện Khí, tính ra chậm hơn trước khá nhiều.
Nhưng Viên Minh lại không hề cảm thấy bất mãn, theo tu vi dần tăng tiến, thời gian cần để đột phá cũng tăng lên rất nhiều, từ Luyện Khí tầng ba về sau, thời gian cần để tăng lên một tầng sẽ phải lấy năm để tính.
Hắn chỉ dùng nửa năm đã đột phát Luyện Khí tầng bốn, đều là nhờ vào sự tinh diệu của Cửu Nguyên Quyết. Tốc độ này đã là cực nhanh, hơn nữa quá trình tu luyện cũng phải liên tục, mà mỗi tháng còn phải âm thầm xuất cốc đi đổi lấy thuốc giải.
Viên Minh vận chuyển Cửu Nguyên Quyết, ổn định cảnh giới một chút, xong không thể chờ đợi thêm, lập tức đi ra ngoài động, thi triển Phi Mao Thuật, hóa thành hình thái vượn trắng.
Vượn trắng nhìn qua không thay đổi gì mấy so với trước đây, nhưng Viên Minh có thể cảm nhận được rất rõ lực lượng nhục thân lại lần nữa bạo tăng, khi giơ tay nhấc chân đều có một cỗ lực lượng lớn lan tỏa ra.
Hắn nhặt một tảng đá từ dưới đất lên rồi bóp nhẹ.
Răng rắc!
Tảng đá cứng rắn theo tiếng vỡ nát, hóa thành một chùm bột đá, từ kẽ tay hắn chảy xuống,
Trong mắt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc pha lẫn vui mừng, hắn vốn cho tăng theo tu vi tăng lên, hiệu quả của Phi Mao Thuật đối với việc gia tăng lực lượng bản thân sẽ dần giảm bớt như với hình thể, nhưng da vượn trắng tựa hồ không phải vậy, hiệu quả gia tăng lực lượng không những không giảm mà còn tăng.
Hắn trở lại sơn động, lấy túi quần áo ra, bên trong túi có một thanh kiếm cắm nghiêng, cũng chính là Thanh Ngư Kiếm.
Kiếm này khá có duyên với hắn, ngày ấy đại chiến một trận với quái vật lông trắng, Thanh Ngư Kiếm bị thất lạc trong núi rừng, hắn lại lo sẽ bị đám người Ô Bảo truy ra tung tích nên không đi tìm lại, vốn cho rằng kiếm này mất chắc rồi.
Nào ai biết được, về sau hắn trong lúc đi ra ngoài tìm kiếm đồ ăn thức uống, ngẫu nhiên qua nơi đó, phát hiện Thanh Ngư Kiếm vẫn im lìm nằm giữa núi rừng.
Viên Minh leo lên phía trên, rất nhanh đã tới đỉnh vách núi.
Hắn đi tới một cây đại thụ gần đó, lấy một ống trúc từ trong một hốc nhỏ trên rễ cây ra, chỉ thấy trong ống trúc đựng một tấm da thú.
Viên Minh mở tấm da thú ra, thấy ngay trên đó có chi chít những chữ nhỏ ghi lại tình hình Thập Vạn Đại Sơn gần đây. Thứ này chính là do Cáp Cống để lại.
Cáp Cống sau khi nhập cốc không bao lâu liền khỏi bệnh rời đi, Viên Minh vì muốn kịp thời nắm bắt tình hình Thập Vạn Đại Sơn nên lại dùng cách như trước đó, nhớ Cáp Cống mỗi tháng mang tin tức để lại ở chỗ này.
Nhìn tin tức trên miếng da thú, ánh mắt Viên Minh lạnh đi mấy phần.
Bề ngoài, Thanh Lang Bang không còn treo thưởng truy bắt hắn nữa, thực tế Ô Bảo vẫn chưa từ bỏ, hơn nữa còn âm thầm treo thưởng lớn hơn trước không ít.
Nhưng hắn giờ đã khác xưa, chỉ xét tu vi đã có thể so kè với Ô Bảo, dĩ nhiên không phải sợ.
Trừ cái đó ra, nội bộ Thập Vạn Đại Sơn vẫn xem như bình ổn, không xảy ra chuyện gì đặc biệt.
Viên Minh thu tấm da thú lại, lấy ra một miếng khăn vuông che gương mặt lại, cất bước đi về phía Cáp Mô Cốc.
Lúc trước hắn có nhờ Cáp Cống đi tìm Triệu Đồng cầu mua một món đồ, từ đó tới giờ đã qua hai tháng, hẳn là Triệu Đồng đã chuẩn bị xong xuôi món đồ đó rồi.
Trên đường đi, Viên Minh vô thức thôi động Vô Ảnh Bộ.
Theo tu vi và pháp lực tăng lên, Vô Ảnh Bộ mà hắn thi triển cũng càng thêm thuần thục tự nhiên, dễ dàng thu phát.
Đi được nửa đường, rừng cây bên cạnh chợt có tiếng soạt vang lên, một con thỏ xám to béo nhảy ra, hốt hoảng chạy trốn.
Viên Minh vừa bế quan ròng rã ba ngày ba đêm để đột phá bình cảnh, một giọt nước cũng không uống, hiện tại bụng khá đói, liền bấm niệm pháp quyết điểm một cái vào hư không.
Dưới chân con thỏ đang chạy đột nhiên có ánh sáng xanh lóe lên, tiếp đó một cái gai gỗ thình lình xuất hiện, chuẩn xác xuyên qua người con thỏ, đâm ra sau lưng.
Thỏ xám kêu chít chít thảm thiết, giãy dụa mấy cái rồi nhanh chóng bất động.
Hắn đứng dậy, bước tới lấy thi thể thỏ xám ra, đang định lột da, đột nhiên ngừng động tác lại, ánh mắt rơi vào khoảng giữa cằm và chi trước con thỏ.
Nơi đó dính không ít máu, toát ra màu đỏ thẫm, nhưng đấy chắc chắn không phải máu của con thỏ này.
Từ trong vết máu đọng, Viên Minh lấy ra một sợi lông dài mềm màu đỏ lửa, nhìn kỹ rõ ràng là tóc người.
Sắc mặt hắn trở nên ngưng trọng, đứng lên, bước lại hướng mà con thỏ vừa nhảy ra.
Ban đầu không phát hiện được đi, nhưng khi thêm một quãng ngắn, liền ngửi thấy mùi máu tanh từ đằng trước truyền tới.
Viên Minh lần theo hướng phát ra mùi máu bước tới, rất nhanh tới được chỗ một sơn cốc. Rẽ đám hoa cỏ tươi tốt ở cửa cốc ra, sắc mặt hắn chợt biến đổi.
Chỉ thấy trong sơn cốc có mấy bộ thi thể nằm ngổn ngang, hơn nữa cùng là Phi Mao thú nô, thân thể kẻ nào kẻ nấy đều bị chia thành mấy khúc, tình trạng chết thảm không nỡ nhìn.
Da thú Phi Mao của những người này cũng bị xé rách thành nhiều mảnh, hoàn toàn hư hỏng.
Viên Minh nhíu chặt chân mày!
Sau khi tiến vào Thập Vạn Đại Sơn, hắn cũng coi như quen nhìn thấy cảnh chém giết tanh máu, nhưng hành vi phân thây hung tàn như vậy, mới thấy lần đầu, Phi Mao thú nô e là không ai đi làm vậy, có điều nhìn cũng không giống như hung thú làm.
Hắn cố nén cảm giác buồn nôn, tra xét rõ ràng những thi thể này một phen, tiếc là không phát hiện được gì.
Viên Minh không tiếp tục ở lại đây mà nhanh chóng rời đi.
Hắn lúc này không còn bụng dạ nghĩ chuyện ăn uống, tiếp tục lên đường, chẳng mấy chốc đã đến Cáp Mô Cốc.
Có điều Cáp Mô Cốc ngày thường khá náo nhiệt, giờ phút này lại im ắng, có vẻ khá quỷ dị.
Viên Minh vừa đi vừa băn khoăn đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy mấy gian nhà đá mà đám đệ tử ký danh Bích La Động dùng làm chỗ buôn bán trước đây đều đóng cửa, cả sơn cốc không một bóng người.
Hắn mau chóng bước tới trước cửa căn nhà đá mà Triệu Đồng dùng trước đây, phát hiện ở đây cũng như vậy, tiếp tục là cảnh người không phòng trống.
- Hẳn là đã có chuyện gì đó xảy ra?
Viên Minh xoa cằm, lẩm bẩm tự hỏi.
Tin tức mà Cáp Cống đưa cho hắn đã nói tình hình Thập Vạn Đại Sơn gần đây không có gì dị thường, xem ra Cáp Mô Cốc xảy ra kịch biến cỡ này là chuyện mới gần đây.
Viên Minh im lắng đứng một lát, khi đang định quay người rời đi, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, xong liền cất bước đi tới chỗ hẻo lánh phía sau gian nhà đá, vươn tay thò vào kẽ hở giữa hai tảng đá lớn.
Hắn rất nhanh đã rút tay ra, trong lòng bàn tay có thêm một miếng da thú.
Viên Minh cùng Triệu Đồng từng giao dịch nhiều lần nên khá quen thuộc, chỗ này chính là nơi để hai người để lại lời nhắn cho đối phương. Phương thức dùng thư để giao lưu với Thổ Lặc, Cáp Cống cũng chính là học từ chỗ Triệu Đồng.
Viên Minh mở tấm da thú ra, nội dung ghi trên đó không nhiều, chỉ thoáng cái đã đọc hết.
Căn cứ lời nhắn mà Triệu Đồng để lại, đóng cửa Cáp Mô Cốc là yêu cầu từ Bích La Động, có vẻ như trong Thập Vạn Đại Sơn đã xảy ra biến cố nào đó, Triệu Đồng còn dặn Viên Minh phải cẩn thận.
Hắn thu tấm da thú lại, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh thi thể đứt rời mới thấy khi nãy, không biết cái chết của những Phi Mao thú nô kia và biến cố trước mắt này có quan hệ gì hay không?
Viên Minh không dừng lại lâu trong Cáp Mô Cốc, rất nhanh đã quay người rời đi, một đường đi thẳng về nơi ở dưới khe núi mù sương, dự tính củng cố cảnh giới thêm chút.
Tu vi của hắn tăng lên nhưng bản thân cũng không dám mù quáng tự đại, biến cố xảy ra trong Thập Vạn Đại Sơn khiến Bích La Động cũng phải xem trọng, hắn tự nhiên càng không dám coi thường.
Năm ngày sau đó, Viên Minh lại lần nữa ra khỏi động phủ, trèo lên hạp cộc, tiến về phía tảng đá mốc giới.
Cũng không phải hắn muốn ra ngoài săn thú, mà hôm nay là hạn giao nộp tinh huyết.
Viên Minh rất nhanh liền tới chỗ tảng đá mốc giới, phát hiện Ô Lỗ cũng đã đến.
- Ô Lỗ, từ khi chia tay tới giờ không vấn đề gì chứ.
Viên Minh lên tiếng chào.
- Còn tốt, Viên Minh huynh gần đây thế nào?
Ô Lỗ cười hỏi.
- Cũng tàm tạm.
Viên Minh mỉm cười đáp, thái độ thân thiện hơn trước đấy mấy phần.
Thanh Lang Bang dù đã rút nhân thủ về, không còn tổ chức truy tìm hắn với quy mô lớn nhưng mâu thuẫn giữa hai bên còn chưa hóa giải, hiện tại trải qua mấy tháng mà Thanh Lang Bang chưa từng mai phục quanh chỗ mốc giới này, chuyện này cùng Ô Lỗ có liên quan rất lớn.
- Ô Lỗ huynh, ta mấy ngày có đi đến Cáp Mô Cốc, nơi đó không một bóng người, thăm dò nhiều bên xong mới nghe được rằng trong Thập Vạn Đại Sơn phát sinh dị biến, dẫn tới Cáp Mô Cốc bị phong cấm, Thanh Lang Bang tin tức nhạy bén, không biết có phải vậy không?
Viên Minh hỏi.
- Tiếp đây Thập Vạn Đại Sơn sẽ phát sinh biến cố gì, chúng ta cũng không rõ.
Ô Lỗ thở dài như có điều suy nghĩ, lắc đầu đáp.
Trong khi hai người đang ta một câu ngươi một câu trò chuyện, Hô Hỏa trưởng lão cưỡi cự ưng từ phía xa vùn vụt lao tới, đáp xuống chỗ cạnh cột mốc.
- Bái kiến Hô Hỏa trưởng lão!
Viên Minh và Ô Lỗ vội vàng đứng dậy thi lễ.
- Hai ngươi các ngươi đều ở chỗ này, rất tốt, có một chuyện muốn thông báo với các ngươi!
Hô Hỏa trưởng lão nhảy từ trên người cự ưng xuống, nói ngay.
- Mời Hô Hỏa trưởng lão căn dặn.
Hai người Viên Minh cung kính đáp.