- Chuyện xảy ra với ta cũng giống Viên huynh, cùng là chẳng biết vì sao bị bắt tới nơi này, đối với Bích La Động cũng không biết được bao nhiêu, chỉ biết Bích La Động là đại phái ở Nam Cương, số đệ tử trong môn rất nhiều, còn có ba vị động chủ tu vi Kết Đan kỳ tọa trấn, hùng bá nguyên một dãy Thập Vạn Đại Sơn khổng lồ, thế lực vô cùng to lớn.
- Thập Vạn Đại Sơn, là chỉ vùng núi rừng chỗ chúng ta sao?
Viên Minh nhớ lại văn tự Nam Cương khắc trên tảng đá mốc giới, hỏi.
- Đúng thế.
Cáp Cống gật đầu, đáp.
Viên Minh quay đầu nhìn xung quanh, bốn phía núi non trập trùng, kéo dài hết tầm mắt, cơ bản không thấy phần cuối dãy núi.
- Thập Vạn Đại Sơn là một trong những dãy núi lớn nhất Nam Cương, nhìn như vậy không thấy đầu cuối được đâu.
Cáp Cống cười lớn.
Viên Minh chỉ cười bồi. Hắn không phải muốn thấy điểm cuối Thập Vạn Đại Sơn, chỉ là muốn nhận thức thêm về dãy núi bị Bích La Động quản lý này.
- Cáp Cống huynh, không biết trong Thập Vạn Đại Sơn này có bao nhiêu thú nô giống chúng ta?
Viên Minh thu ánh mắt lại rồi hỏi tiếp.
- Khắp nơi trong Thập Vạn Đại Sơn đều có Phi Mao Thuật thu thập tinh huyết yêu thú, cụ thể có bao nhiêu, ta không rõ lắm. Ta cũng chỉ biết vài người ở mấy chỗ gần đây, xa hơn, chưa từng gặp ai.
Cáp Cống nhìn ra được Viên Minh vừa rồi ra tay hỗ trợ chính là muốn nghe ngóng ít chuyện từ y, cũng không để tâm cái này lắm.
Viên Minh chậm rãi gật đầu, rồi tiếp tục hỏi mấy vấn đề liên quan Phi Mao Thuật, cái nào cũng nhận được giải đáp xem như không tệ.
- Cáp Cống huynh, ta còn một thắc mắc, ta tu thành Phi Mao Thuật đã mấy tháng, vài ngày trước khi thi triển, đột nhiên trong lòng nổi lên một loại xúc động hung tàn khát máu, nó suýt khống chế ý chí của ta, ngươi có biết đây là có chuyện gì không?
Viên Minh hỏi về vấn đề mà bản thân quan tâm nhất.
- Rất bình thường, đó là sự phản phệ do thi triển Phi Mao Thuật.
Cáp Cống bình tĩnh đáp.
- Phản phệ?
Viên Minh nghiêm mặt, truy hỏi.
- Phi Mao Thuật là bí thuật độc môn của Bích La Động, có thể dung hợp da thú đặc chế và người mới đạp lên con đường tu tiên thành nhất thể, khiến cho người đó có lực lượng đủ lớn mạnh để chống lại yêu thú, quả thực là một một thuật pháp lợi hại, có điều phần lực lượng này dù sao cũng không phải do bản thân chúng ta tu luyện ra, nên có tác dụng phụ rất mạnh.
Cáp Cống thở dài một hơi rồi giảng giải.
- Tác dụng phụ, chính là phản phệ(1) mà ngươi vừa nhắc.
Viên Minh vội vàng hỏi tiếp.
- Da thú trong tay ta và ngươi đều là da của những thú dữ mà Bích La Động thu thập trong Thập Vạn Đại Sơn rồi dùng bí pháp để luyện chế ra. Bên trong những da thú này ẩn chứa sát khí, yêu lực nguyên thủy của yêu hung thú, nó từ từ xâm thực thân thể của chúng ta, khi đạt tới một mức nhất định, sẽ xảy ra chuyện phản phệ, cuối cùng cơ thể và da thú hoàn toàn dung hợp, biến thành một quái vật chỉ biết giết chóc.
Cáp Cống nói với giọng điệu có phần đắng chát.
- Vậy có biện pháp gì để tránh Phi Mao Thuật phản phệ không?
Viên Minh hỏi tiếp.
- Không có, chỉ cần sử dụng Phi Mao Thuật, lực lượng hung sát bên trong da thú sẽ không ngừng xâm thực thân thể của chúng ta. Dùng Phi Mao Thuật càng nhiều, nguy hiểm do phản phệ càng lớn, cuối cùng sẽ hoàn toàn biến thành quái vật khát máu, đây chính là một con đường không lối về, không ai có thể thoát khỏi.
Cáp Cống lại giải thích, trong mắt không khỏi lộ ra nét thống khổ.
- Vậy đám Phi Mao Thuật chúng ta, bình thường có thể trụ được khoảng bao lâu?
Viên Minh cau mặt nhíu mày, hỏi.
- Nếu mỗi tháng chỉ săn giết năm con hung thú, lại tận sức làm không cần Phi Mao Thuật, trụ được bốn, năm năm, thậm chí dài hơn cũng không thành vấn đề. Nhưng nếu sử dụng Phi Mao Thuật nhiều lần, chỉ trong một hai năm đã hoàn toàn phát điên cũng đã có không ít người.
Cáp Cống đáp.
- Bích La Động cứ để mặc như vậy?
Tâm trạng Viên Minh không khỏi trầm xuống, hắn im lặng một lúc mới mở miệng hỏi.
- Bích La Động vì sao phải quan tâm sống chết của những Phi Mao Thuật như chúng ta? Phải rồi, nếu ở thời điểm trước khi hoàn toàn phát điên, thu thập đủ một ngàn phần tinh huyết, có thể được chọn là đệ tử ký danh, khi ấy sẽ lập tức thoát khỏi việc phải dùng Phi Mao Thuật.
Nói xong những lời này, khóe miệng Cáp Cống không khỏi nở nụ cười tự giễu.
- Ngươi cũng đã tiếp nhận nhiệm vụ đó?
Viên Minh hơi ngạc nhiên, hỏi.
- Haha, phàm là người có biểu hiện tính là bắt mắt trong mấy tháng đầu, mấy trưởng lão quản lý chúng ta sẽ âm thầm ném ra nhiệm vụ này, để cho chúng ta trong thời gian ngắn có thể ra sức thu thập tinh huyết.
Cáp Cống cười ha ha, liếc mắt nhìn Viên Minh.
- Theo lời ngươi mới nói, sợ là chưa tới khi thu thập đủ tinh huyết, người đã phát điên mất rồi.
Viên Minh cười khổ(2), tiếp lời.
- Cũng chưa chắc, cũng có kẻ có thiên phú dị bẩm, nếu không mất đi lý trí, chứng tỏ được tâm tính kiên định mạnh mẽ, như vậy Bích La Động chắc chắn sẽ không cự tuyệt.
Cáp Cống không đáp đúng sai, chỉ bổ sung thêm một ý khác.
Viên Minh im lặng gật đầu, đang định hỏi thêm chuyện khác, bỗng nhướng mày, đưa mắt nhìn khoảng rừng rậm sau lưng, đồng thời nhanh chóng thi triển Phi Mao Thuật, hóa thành hình thái vượn trắng.
Cáp Cống cũng xoay phắt người lại, hóa thân sang dạng sói xanh.
Năm thân ảnh từ trong rừng bay vút ra, không ngờ đều là Phi Mao Thuật. Đám này xếp thành hình vòng cung, vây quanh hai người Viên Minh.
Viên Minh cau mày, không ngờ trước muốn tìm một Phi Mao Thuật thôi đã không dễ dàng, hôm nay vừa đi vào sâu trong rừng chưa được bao lâu đã gặp được hẳn sáu tên.
Chỉ có điều, năm tên tới sau này rõ ràng không có ý tốt.
- Là các ngươi!
Cáp Cống thản nhiên mở miệng, hiển nhiên là nhận ra những người này.
- Cáp Cống huynh, chúng ta lại gặp nhau. Vừa rồi ở bên kia thấy thi thể một con Huyết Tuyến Ngạc, là ngươi săn giết sao? Xem ra thực lực lại có tiến bộ, bội phục, bội phục nha.
Một thú nô xích hổ bước lên một bước, liếc mắt nhìn Viên Minh một cái rồi cười nói với Cáp Cống.
Người này thân hình cực lớn, so với dạng sói xanh của Cáp Cống còn lớn hơn một phần, cả người đầy cơ bắp, căng tràn lực lượng, hiển nhiên là thủ lĩnh đám người kia.
- Tán Bái, người sau khi gia nhập Thanh Lang Bang lại càng gian trá, nói đi, các ngươi muốn làm gì?
Cáp Cống hừ một tiếng, chất vấn.
- Cáp Cống, lần trước người cướp con mồi của ta, lần này này ta bắt người trả giá gấp mười!
Một tên thú nô sói xám khác nhìn chằm chằm vào Cáp Cống, nghiến răng nghiến lợi nói.
- Ngột Lực, con báo hoa kia là chúng ta cùng phát hiện, ngươi không có bản lĩnh đánh chết nó, chẳng lẽ không cho phép người khác ra tay?
Cáp Cống nhìn thú nô sói xám, xong cười ha ha châm chọc.
- Ăn nói linh tinh, rõ ràng là ngươi cướp con mồi của ta.
Thú nô sói xám Ngột Lực cả giận phản bác.
Tán Bái liếc mắt nhìn Ngột Lực với vẻ nghiêm nghị pha chút lạnh lùng, giống như quở trách gã đã tự tiện mở miệng.
Ngột Lực thầm rùng mình, lùi về sau hai bước xong ngậm miệng không dám nói gì thêm.
- Cáp Cống, người quang minh không nói chuyện mờ ám, ngươi ba lần bảy lượt trêu chọc chúng ta, nếu không nghiêm trị, người khác sẽ nghĩ thế nào? Nể tình ta và ngươi gia nhập Bích La Động cùng lúc, giao túi trữ máu ra, ta có thể tha ngươi rời đi.
Tán Bái lạnh nhạt nói.
- Thật sao?
Cáp Cống có vẻ hơi động tâm.
- Đương nhiên, ngươi hẳn phải biết người Hắc mộc tộc chúng ta giữ lời hứa nhất.
Tán Bái đưa một tay lên vỗ vỗ ngực, kiêu ngạo đáp.
- Được, hôm nay bị các ngươi bao vây, ta nhận thua, bắt lấy.
Cáp Cống lấy túi trữ máu từ ngực áo ra, ném về phía Tán Bái.
Trong lòng Viên Minh cảm thấy hơi quái lạ, đáy túi trữ máu này có dính chút máu, không phải túi mà Cáp Cống dùng lúc trước, không lẽ là hắn đánh chết Phi Mao Thuật nào khác rồi đoạt lấy?
Viên Minh thấy cảnh này xong lộ vẻ do dự.
Vẻ mặt Tán Bái cũng có chút kinh ngạc. Gã theo bản năng tiếp lấy túi trữ máu, đột nhiên bàn tay cảm giác được chút khác thường. Phần đáy túi trữ máu từ lúc nào đã rách ra một đường, để lộ một khối cầu đen nhánh ở bên trong.
Gã định thần nhìn kỹ, sắc mặt bỗng trở nên kinh hãi.
Quả cầu nhỏ màu đen, theo một tiếng ‘bùm’, nổ tung, tỏa ra một mảng khói đen, chỉ nháy mắt đã bao phủ một vùng hơn mười trượng bên hồ.
- Đi!
Thân hình Cáp Cống hóa thành một cái bóng xanh, bay vụt sang bên trái đằng trước.
Viên Minh dù không nhìn thấy Cáp Cống, cũng lập tức chạy về hướng đó, dễ dàng thoát khỏi vòng vây của đám Tán Bái.
- Haha, Tán Bái, chúng ta sau này còn gặp lại!
Cáp Cống đắc chí cười ha ha, dẫn theo Viên Minh chui vào trong rừng.
Viên Minh vừa tiến vào rừng, lập tức đưa hai tay lấy hai hòn đá từ bao da sau lưng ra rồi lần lượt ném đi.
Hai tảng đá bắn vọt ra, đập vào hai nơi ở hai bên trái phải trong rừng, khiến cho cây lá nơi đó lắc lư không thôi.
Bóng người nhấp nhoáng trong làn khói đen, rất nhanh đám Tán Bái lao vút ra, nhưng bên hồ đã không còn bóng dáng Cáp Cống và Viên Minh, chỉ có ba bụi cây lay động không yên, không cách nào đoán được hai người đã chạy theo hướng nào.
Tán Bái xiết chặt hai nắm đấm, trong mắt tràn ngập vẻ phẫn nộ.
…
Viên Minh cùng Cáp Cống chạy một lèo bảy, tám dặm, tới khi thấy sau lưng không có ai đuổi theo mới dừng lại.
- Cáp Cống, mấy người kia là ai?
Viên Minh hổn hển chửi thề mấy câu rồi hỏi.
- Mấy tên đó là người Thanh Lang Bang, cũng đều là Phi Mao Thuật như chúng ta. Thủ lĩnh của chúng gọi là Ô Bảo, dẫn theo mười mấy người kết thành băng đảng, chuyên đi cướp bóc người khác.
Cáp Cống dựa lưng vào một gốc cây già, mở miệng đáp.
- Không dám tự mình săn giết hung thú, còn đi nhòm ngó đồ của người khác, cái này có khác gì giặc cướp?
Viên Minh khinh thường nói.
- Kỳ thực cũng không ít người kết thành đội như bọn họ, chỉ có điều đa số đều chọn kết thành nhóm để săn thú, một số ít, chuyên làm chuyện cướp đoạt. Viên Minh, dùng thân thủ và sự can đảm của ngươi, không ngại tìm một đội mà gia nhập, có thể thoải mái hơn một chút.
Cáp Cống thở dài, nói như khuyên.
- Còn ngươi, cũng là thành viên một đội sao?
Viên Minh nhíu mày, hỏi lại.
Cáp Cống lắc đầu, đáp:
- Trước kia từng gia nhập, sau đó rời đi.
- Vì cái gì?
Viên Minh thắc mắc.
- Không cùng đạo khó mưu được việc lớn, một khi kết thành đoàn thể, nhất định phải có thủ lĩnh, có phân chia cấp bậc. Tại thời điểm săn thú, đúng là có ưu thế, còn có thể giảm mức độ thương vong, nhưng tới khi chia thành quả lại không được hài hòa như vậy. Thủ lĩnh và những thân tín của hắn tự nhiên sẽ được chia nhiều hơn, về phần những người khác… ha ha.
Cáp Cống nói chưa dứt lời, Viên Minh cũng đã hiểu.
- Nói như vậy, xem ra đơn đả độc đấu vẫn đỡ hơn một chút.
Viên Minh cười đáp.
- Bất kể thế nào, nghĩ đến việc phải sống sót ở chỗ này cũng không phải chuyện dễ dàng. Nhắc ngươi một câu, đừng dễ tin người quá, cũng đừng tùy tiện giúp đỡ người khác. Thật sự đến thời điểm sơn cùng thủy tận, con người à, cái gì cũng làm được.
Cáp Cống nói với vẻ mặt phức tạp.
- Ta làm việc tự có nguyên tắc của ta.
Viên Minh gật gật đầu, cười nói.
Cáp Cống nghe vậy, cũng không nói thêm gì nữa.
Hai người nghỉ ngơi một lát. Viên Minh đột nhiên cất lời, hỏi:
- Cáp Cống, thứ lúc trước người ném ra để tạo lượng lớn khói đen là cái gì?
- Thứ đó gọi là đạn khói, là vật do các đệ tử ký danh của Bích La Động chế ra, rất hiệu quả khi chạy trốn.
Cáp Cống trả lời.