Lúc Viên Minh và ba gã thú nô sói xanh đang giằng co, Ba Âm cuối cùng cũng chạy tới, không nói nửa lời, lập tức gia nhập chiến cuộc.
Chỉ thấy gã lao người tới, bắn vọt về phía Viên Minh, toan đụng cho hắn một cú trời giáng.
Trong lúc cấp bách, Viên Minh chỉ có thể đưa tay đan chéo trước trước để ngăn cản, nhưng vẫn bị luồng quái lực này đụng cho bay ngược về sau, nặng nề đập lên vách núi đá.
Viên Minh chỉ vừa cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, một ngụm máu tươi đã từ khóe miệng hắn tràn ra.
- Quả nhiên rất mạnh.
Trong đầu hắn đã có ước lượng về thực lực của Ba Âm, lấy thực lực trước mắt của bản thân, nếu giao phong chính diện, tuyệt đối không phải đối thủ của gã, huống hồ hiện tại còn có ba gã khác ở bên cạnh hỗ trợ.
Đúng lúc này, Viên Minh chợt nghe có tiếng sột soạt từ phía trên đỉnh đầu truyền tới, ngay tiếp đó, một hòn đá nhỏ từ vách đá sau lưng hắn lăn xuống.
- Xem như tới rồi.
Viên Minh lẩm bẩm một câu, tiếp đó bất ngờ giải khai Phi Mao Thuật, quay trở lại dạng người.
Cử động không khác gì cởi giáp giữa chiến trường này, khiến cho bọn người Ba Âm bất giác có phần kinh ngạc, nhất thời nửa khắc không rõ hắn định làm gì?
Viên Minh tất nhiên không có ý định giải thích, mà lập tức móc từ ngực áo ra một bọc giấy, thô bạo xé rách rồi nhanh chóng rắc loạn lên khắp người.
Bột phất màu đỏ trắng lập tức rơi đầy người hắn, đồng thời tỏa ra một mùi khá gay mũi.
Ba Âm chun chun mũi, tiếp đó lại nghe một thú nô sói xanh lên tiếng:
- Ba Âm lão đại, cái này hình như là… phấn xua thú.
Gã mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn lờ mờ phát giác có điểm bất thường.
- Mặc kệ nó, mau mau, giết hắn cho ta.
Ba Âm quát lớn.
Ba gã thú nô sói xanh cùng nhau nhào tới. Viên Minh đã khôi phục hình người không có thi triển Phi Mao Thuật nữa, mà lập tức quay người leo lên vách núi phía sau.
Một trong ba gã thú nô sói xanh lao nhanh tới, đưa một chân trước cào lên một khối nham thạch nổi trên bề mặt vách núi, mượn lực đẩy vọt người lên, đồng thời ngoác cái miệng lớn như chậu máu toan đớp Viên Minh.
Ngay khoảnh khắc răng sói sắp cạp trúng bắp chân Viên Minh, một tiếng xé gió đột nhiên vang lên.
Ngay tiếp đó, một cây gai xương bất thình lình bay xẹt qua sát người Viên Minh, chớp mắt đã đâm xuyên qua đầu thú nô sói xanh kia, bắn tóe ra một chùm hoa máu.
Hai thú nô sói xanh khác thấy thế, sợ đến hồn vía lên mây, ra sức phanh người, ngưng đà lao về phía trước.
Cả bọn ngửa đầu nhìn lên phía Viên Minh, ngay lập tức thấy trong cửa động khổng lồ trên vách đá, có một cái đầu đen bóng cực lớn đang ló ra.
Đầu này to như đầu trâu, trên đầu mọc đầy lông ngắn, còn có hai hàng tám con mắt nằm có hàng có lối, phía dưới miệng là hai cặp giác hút cong như lưỡi câu lóe ánh sáng u ám, phía trên đỉnh đầu lại còn bất ngờ mọc thêm một cái sừng nhọn hoắt màu đen.
- Đây là thứ quỷ gì?
Một gã thú nô sói xanh kinh ngạc hô.
Âm thanh của gã lập tức thu hút cái đầu quái dị kia, tám con mắt của nó đồng loạt hướng qua phía gã, ngay tiếp đó, tia sáng đen chợt lóe trên cái sừng kia, tức, một cây gai xương màu đen bất thình lình từ đó bắn vọt ra.
Thú nô sói xanh thấy thế, phản ứng có thể nói là cực nhanh, lập tức lách người né tránh.
Gai xương đen xẹt qua lưng gã, tuy làm rách một vết dài trên da, nhưng cơ bản chưa thể gây thương tổn tới nơi yếu hại.
Cái đầu quái dị kia thấy một kích không trúng, lập tức bắt đầu chuyển động, ló toàn bộ phần đầu ra khỏi cửa hang, tiếp ngay sau là thân thể của nó cùng tám cái chân nhện như tám cây trường mâu đang nhao nhao bò ra.
Nó leo trên vách đá dựng đứng, dùng tám cái chân cắm như đóng đinh vào những khe hở trên vách, vững như núi Thái, không hề có chút dấu hiệu nào là sẽ rơi xuống.
- Độc Giác Lang Chu, làm sao ở đây lại có đồ quỷ này chứ?
Ba Âm thấy cảnh này, nhịn không được kêu lên.
Gã vừa dứt lời, lại thấy tên thú nô sói xanh vừa mới bị gai xương đen quẹt qua làm bị thương, giờ này đã ngã ngửa trên mặt đất, mũi miệng đều chảy ra máu đen, đã tắt thở.
Tên thú nô sói xanh còn lại gặp cảnh này, sợ đến đờ người, chôn chân tại chỗ.
- Độc tính mạnh thật.
Ba Âm vừa nói xong, một cây gai xương đã xé gió lao thẳng về phía mặt gã.
Gã lập tức phất một tay, dùng móng vuốt vô cùng chuẩn xác tác động lên cây gai xương, nương theo lực phóng, khéo léo thay đổi hướng bay, để nó bắn về phía Viên Minh.
Viên Minh thấy thế liền vội vàng tránh sang một bên, sau đó lại tiếp tục bò lên trên.
Khoảng cách giữa hắn và Độc Giác Lang Chu là ngắn nhất, tự nhiên con nhện này cũng đã cảm nhận được sự tồn tại của hắn.
Có điều, vì trên người hắn phủ đầy phấn xua thú nên Độc Giác Lang Chu không phát động công kích với hắn ngay, mà lại ưu tiên đi tấn công phía kẻ có uy hiếp lớn nhất, Ba Âm.
Chỉ thấy Độc Giác Lang Chu nhanh chóng leo xuống dưới mặt đất, xong tức tốc bò tới chỗ Ba Âm, dùng tám cái chân như tám cây mâu thép đỡ thân mình, chỉ mấy bước đã đến trước người Ba Âm.
Vừa đến, nó lập tức dùng mũi chân cực kỳ sắc bén của mình, liên tiếp tấn công Ba Âm.
Ba Âm chỉ có thể huy động hai cánh tay lửng mật, dùng phần móng tay không ngừng cản phá, tạo ra một tràng những tiếng kim loại va chạm leng leng.
Dù liên tục va chạm với bộ móng vuốt sắc nhọn của Ba Âm, nhưng hai cái chân nhìn có vẻ mảnh khảnh của nó lại chẳng xước xát gì, trái lại còn khiến Ba Âm không ngừng để lộ sơ hở, thân mình bị cào trúng mấy vết sâu chảy máu.
Chỉ sau chốc lát, miệng vết thương trên người gã liền chuyển màu đen, hiển nhiên là đã dính độc.
Viên Minh tranh thủ lúc này, bắt đầu leo nhanh lên trên, chỉ thoáng chốc đã tới cái hang mà con nhện kia ở.
Hắn xoay người bước vào cửa hang, phía trước lập tức có một mùi khó tả truyền tới.
Viên Minh đảo mắt nhìn qua, thấy ngay được ở hai bên trái phải chỗ cửa hang là la liệt những xương trắng đã bị gặm sạch, cùng rải rác những khối thịt vụn nát.
Ở giữa những thứ dơ bẩn này, thình lình có thứ màu đỏ thẫm, hình dạng như linh chi tiên thảo. Thứ này trên bề mặt có vân như vân gỗ, nhưng lại giống như động vật, có cảm giác nhúc nhích rất khẽ.
- Đúng rồi, đây chính là Nhục Linh Chi ghi trong Bách Thảo Tập.
Viên Minh sáng mắt lên, lộ vẻ vô cùng mừng rỡ.
Mấy ngày trước, khi ra ngoài săn thú, con mồi vốn đã bị thương, nhưng sau khi trốn vào mảnh u cốc này liền mất dạng, tiếp đó hắn đi tìm mới phát hiện là bị con Độc Giác Lang Chu kia nẫng tay trên mất.
Trong khi quan sát, hắn mới phát hiện gốc Nhục Linh Chi này, biết nó là linh dược quý báu được ghi trong Bách Thảo tập, liền nổi lên ý định đoạt lấy.
Có điều sau khi thử một lần, hắn bất đắc dĩ nhận ra, mình cơ bản không phải đối thú của con nhện kia, thế là lại định ra kế sách ‘Xua nhện nuốt sói’, dẫn dụ đám người tlb truy sát hắn tới nơi này, sau đấy nhân lúc loạn đi đoạt bảo.
Mắt thấy bảo vật ngay trước mặt, Viên Minh lập tức bước tới, đào đủ cả gốc Nhục Linh Chi to bằng bàn tay kia lên, bỏ nó vào trong túi da thú được chuẩn bị sẵn từ trước, rồi nhét vào trong ngực áo.
Vật đã tới tay, Viên Minh đi tới cửa động, dự tính quan sát tình hình bên ngoài một chút rồi tính tiếp.
Nhưng khi vừa mới bước tới, từ trên cửa động đột nhiên có một gương mặt người trắng toát rủ xuống, giương đôi mắt mở trừng nhìn hắn.
Trong con mắt kia là một vùng đen như mực, không thấy chút lòng trắng nào, nhìn qua cảm giác vô cùng tà dị.
Viên Minh giật nảy người, lập tức trốn về sau, lúc này mới nhìn rõ toàn cảnh gương mặt trắng bệch kia, rõ ràng là một tổ hợp những đường vân đặc thù trên đầu một con nhện toàn thân đen bóng.
Con nhện có hình thể nhỏ hơn Độc Giác Lang Chu rất nhiều, tám cái chân mảnh khảnh như cây gai, thân thể vừa dài vừa nhỏ, duy chỉ có cái đầu tròn trịa, bên trên lại mọc ra một bộ mặt người trắng toát.
Khi Viên Minh nhìn chằm chằm nó, nó cũng đang nhìn lại Viên Minh, chỉ là trong con ngươi đen sì kia chẳng thấy được điều gì.
Lúc này, gương mặt người cổ quái kia thình linh nhếch miệng cười một tiếng, có điều bên trong không lộ ra nửa cái răng nào, thậm chí không thấy khoang miệng, hắn như một tấm da mặt hữu hình vô thực được dán trên trán con nhện.
Cảnh tượng quỷ dị này khiến Viên Minh cũng không khỏi lạnh gáy, vô thức muốn trốn chạy.
Nhưng hang động trên vách đá này rất nông, lối ra lại chỉ có một, cứ thế Viên Minh bị chặn ở bên trong.
Hắn không thể không thi triển Phi Mao Thuật, hóa thành dạng vượn trắng, đồng thời quờ quạng trong đống xương cốt, cầm đại lên một cây xương không biết là của thú gì, làm bộ muốn vận Súc Nguyên Tí ném đi.
Nhưng xương thú này không biết đã chết bao lâu, còn chưa kịp dùng đã ‘rốp’ một tiếng, vỡ vụn ra.
Viên Minh vội vàng đổi một cây khác, kết quả vẫn là vừa nắm chặt cái là vỡ vụn.
Hắn chửi thầm trong bụng một câu, lại lần nữa lấy ra một cây, đang khi định ném, chợt nhận ra cảm giác trong tay không đúng lắm, nhìn kỹ mới phát hiện, trong tay mình nào phải xương gì, rõ ràng là một thanh kiếm cổ han gỉ bằng đồng xanh.
Đúng lúc này, con nhện mặt người kia lại tấn công trước một bước. Nó đưa một cái chân mảnh dài như mâu thép, đâm thẳng về phía Viên Minh với tốc độ cực nhanh, so với con Độc Giác Lang Chu kia, hơn chứ không kém.
Viên Minh mặc kệ trời trăng, lập tức vung kiếm đón đỡ.
Một tiếng ‘keng’ vang lên!
Trường kiếm cùng chân nhện va chạm, bắn ra một đốm hoa lửa.
Viên Minh chỉ cảm thấy có một lực cực lớn đánh tới, chấn hắn không thể không lui về sau, lại nhìn trường kiếm trong tay, thấy nó chỉ bị đánh rụng một mảng rỉ sét nhỏ, không có gì đáng ngại.
Lúc này, con nhện mặt người lại lần nữa triển khai công kích, dùng hai chân đâm tới, mỗi cây một hướng, từng đòn từng đòn nối nhau, liên tục tấn công Viên Minh.
Viên Minh vừa huy kiếm đón đỡ, vừa ra sức bức ép nó quay ngược lại phía cửa động.
Không gian trong động thực sự có hạn, hắn di chuyển qua lại đều rất khó khăn, nên mới rơi vào tình cảnh bị động như vậy.