Tiên Giới Tẩu Tư Phạm

Chương 109: Chương 109: Hủy diệt




Tin tức Tiêu gia có thể tra được, kim ngư vệ đồng dạng cũng có thể tra được, thậm chí còn tra rõ hơn cả Tiêu gia.

Trời còn chưa sáng, tình báo của kim ngư vệ đã đưa tới tay Sở Mặc. Từ lúc mấy tuần kiểm vệ truy bắt Lục Mẫn Nương năm đó biến mất tại Vô Vọng chi hải, cho tới động tác nhỏ của Tiêu gia khi bọn họ gặp chuyện, tất cả dấu vết tựa hồ đều chứng minh cái chết của Lục Mẫn Nương năm đó có ẩn tình khác.

Sở Mặc lặng lẽ đưa tình báo cho Lục Thiệp Xuyên, lúc này hắn thật sự thấy may mắn vì Tiêu Dật không có ở tiên giới, không cần trực tiếp đối diện với tất cả. Có lẽ trước đó đã có dự cảm, sau khi tỉ mỉ xem xong kết quả điều tra của kim ngư vệ, Lục Thiệp Xuyên bình tĩnh hơn Sở Mặc dự đoán.

“Chắc những tư liệu này Tiêu Đỉnh Lâu cũng tra được, đến lúc đi tìm hắn để đòi câu trả lời rồi.”

Lục Thiệp Xuyên có ý gì Sở Mặc nghe liền hiểu, hắn hoàn toàn không do dự nói, “Ta đi chung với ông ngoại.”

Hai người thái độ thống nhất, đều muốn giải quyết chuyện này trước khi Tiêu Dật trở về. Sở Mặc là đau lòng Tiêu Dật vốn đã không cảm thụ được bất cứ thân tình nào từ Tiêu gia, vạn nhất chuyện này dính dáng tới Tiêu Hàm Chương, đến lúc đó Tiêu Dật phải đối mặt thế nào? Lục Thiệp Xuyên cũng đồng dạng lo lắng, hắn ra mặt có thể lấy lại công đạo cho nữ nhi, nhưng nếu Tiêu Dật cũng ra mặt, một bên là mẹ ruột, một bên là cha ruột, y nên làm sao? So với đợi đến lúc đó khiến Tiêu Dật khó xử, không bằng bọn họ sớm giải quyết chuyện này. Dù sao trong mắt Sở Mặc Tiêu gia cũng có dính líu không rõ với dư nghiệt Vân Lam, nhân cơ hội cùng kết thúc luôn là tốt nhất.

Đối với đề nghị của Sở Mặc, Lục Thiệp Xuyên gật đầu, không cự tuyệt.

Khi hai người tới Linh Hư cảnh Tiêu gia, kim ngư vệ nhận được tin trước đó đã bao vây cả Tiêu gia. Lục Thiệp Xuyên vẻ mặt phức tạp nhìn kim ngư vệ xung quanh một cái, ông cũng chỉ mới biết trong Tiêu gia lại có người của dư nghiệt Vân Lam. Nghĩ tới dáng vẻ của Tiêu Đỉnh Lâu tối qua, Lục Thiệp Xuyên vô thanh thở dài một tiếng trong lòng.

Chính viện Tiêu gia, mọi người đồng thời cảm ứng được khí tức của Lục Thiệp Xuyên.

Tiêu Đỉnh Lâu phất tay, bảo Tiêu Tấn và Ngôn Thanh Nhụy lui về nội viện, mệt mỏi nhìn Tiêu Hàm Chương, “Con thật sự tin lời của Ngôn Thanh Nhụy?”

“Con…” Tiêu Hàm Chương tránh khỏi ánh mắt Tiêu Đỉnh Lâu, vừa như tự nói vừa như giải thích, “Không phải con là phụ thân nhẫn tâm, chỉ là Tiêu Khắc từ nhỏ yếu đuối vô năng, Tiêu gia nếu giao cho nó, cơ nghiệp mấy vạn năm chẳng phải sẽ bị hủy sớm chiều sao. So với nó, Tấn nhi về mọi mặt đều ưu tú hơn nhiều, hiện tại…”

Tiêu Hàm Chương không nói tiếp nữa, Tiêu Đỉnh Lâu cười khổ, “Con cảm thấy chuyện chúng ta có thể tra được, Thiệp Xuyên sẽ không tra được?”

Tiêu Hàm Chương một lòng muốn bảo vệ Tiêu Tấn, lập tức cường ngạnh nói, “Nhạc phụ dù có lợi hại cũng chỉ có một mình?”

“Con quên Sở Mặc rồi? Cho dù không có Sở Mặc, chỉ cần Thiệp Xuyên mở lời, có bao nhiêu người sẽ thay hắn tra rõ chuyện này, con muốn để mặt mũi Tiêu gia chúng ta mất sạch sẽ hay sao.”

“Phụ thân! Vậy Tấn nhi?”

Tiêu Đỉnh Lâu nhắm mắt, “Đem chuyện chúng ta tra được và lời của Ngôn Thanh Nhụy nói lại nguyên văn cho Lục Thiệp Xuyên, tất cả do Thiệp Xuyên tự phán đoán.”

“Phụ thân!” Tiêu Hàm Chương vẫn không chết tâm muốn tiếp tục nói, ngoài cửa đã vang lên tiếng Tiêu Thất, “Gia chủ, kim ngư vệ bao vây đại trạch bổn gia.”

“Cái gì? Kim ngư vệ!” Tiêu Hàm Chương không còn tâm trạng nói chuyện Tiêu Tấn nữa, giật mình tức giận đẩy cửa, “Sở Trầm Uyên có ý gì?”

Tiêu Thất ẩn thân sau lưng Tiêu Hàm Chương, hơi nhíu mày, có chút hối hận vừa rồi đã thông báo gọi Tiêu Khắc qua đây. Hắn vốn là lo lắng Tiêu Đỉnh Lâu bị Tiêu Hàm Chương đả động thật sự lấy Tiêu Khắc ra đỡ đạn, nghĩ Tiêu Khắc bình thường quen diễn kịch, lúc này chính là lúc phải trông vào tài diễn xuất của hắn. Chỉ là không ngờ được hắn vừa mới thấy may mắn vì đã phát thẻ ngọc đi trước khi Lục Thiệp Xuyên đến, lập tức lại nhận được tin kim ngư vệ bao vây đại trạch Tiêu gia.

Tiêu Thất cúi đầu, vẻ mặt ẩn ý khó đoán, kim ngư vệ có ý gì? Là Sở Trầm Uyên phát hiện thân phận của Tiêu Khắc, dự định nhân cơ hội gây phiền cho Tiêu gia? Hay là tất cả chỉ là hành động riêng biệt của Sở Mặc, chỉ muốn ra mặt thay Tiêu Dật? Tiêu Thất không đoán được tình hình trước mắt, chỉ có thể thầm cảnh báo mình lấy bất biến ứng vạn biến.

Tiêu Hàm Chương vừa nói xong, Lục Thiệp Xuyên dẫn theo Sở Mặc từng bước đi vào. Tiêu Hàm Chương chột dạ nhìn Lục Thiệp Xuyên chào hỏi, “Nhạc phụ.”

Đợi khi hắn quay sang Sở Mặc, lại hừ lạnh một tiếng, “Sở thống lĩnh, ngươi có ý gì?”

Đối với Tiêu Hàm Chương, Lục Thiệp Xuyên vẫn luôn hoài nghi hắn không thoát khỏi can hệ với cái chết của Lục Mẫn Nương. Nghe thấy cách xưng hô “nhạc phụ” của Tiêu Hàm Chương, Lục Thiệp Xuyên chỉ cảm thấy trong lòng nổi lên một ngọn lửa, uy lực trên người bùng lên ngập trời, hung tợn áp tới Tiêu Hàm Chương, trực tiếp bức hắn lùi liền vài bước mới đứng vững lại được.

“Phụt!” Tiêu Hàm Chương phun ra một ngụm máu, chỉ cảm thấy khí huyết trong người cuộn trào, khó chịu không nói nên lời.

“Phụ thân!”

“Hàm Chương!”

Tiêu Đỉnh Lâu bước ra, vẻ mặt phức tạp nhìn Lục Thiệp Xuyên, “Thiệp Xuyên, huynh có ý gì?”

Lục Thiệp Xuyên phất tay ném kết quả điều tra của kim ngư vệ cho Tiêu Đỉnh Lâu, “Huynh tự nhìn đi.”

So với điều tra của Tiêu gia, điều tra của kim ngư vệ rõ ràng tỉ mỉ hơn nhiều. Tiêu Đỉnh Lâu biết rõ Lục Thiệp Xuyên nhất định hoài nghi Tiêu Hàm Chương, lập tức thấp giọng giải thích, “Thiệp Xuyên, huynh nghe ta nói, Hàm Chương không có liên quan tới cái chết của Mẫn Nương, hại chết Mẫn Nương là một người khác.”

Vẻ mặt Lục Thiệp Xuyên rõ ràng là không tin, Tiêu Đỉnh Lâu chỉ cảm thấy tràn đầy khổ sở, lại lần nữa thấp giọng giải thích. Bắt đầu từ kết quả điều tra của Tiêu gia, cho tới lời Ngôn Thanh Nhụy nói, Tiêu Đỉnh Lâu tỉ mỉ thuật lại một lượt. Ông cảm thấy những lời này không thiên vị không sai lệch, nhưng không ngờ Lục Thiệp Xuyên nghe vào tai chỉ cảm thấy lời của Tiêu Đỉnh Lâu toàn là muốn thoát tội cho Tiêu Hàm Chương và Tiêu Tấn, muốn đem tất cả chuyện này đẩy hết lên người một nữ nhân đã chết.

Lục Thiệp Xuyên trong lòng thê lương, thấp giọng cười, “Đỉnh Lâu, huynh và ta tương giao nhiều năm, huynh cảm thấy những lời này đáng tin sao? Chẳng lẽ huynh xem ta là con nít ba tuổi, chuẩn bị lấy một đứa con vợ lẽ không bắt mắt ra lừa gạt ta?”

“Thiệp Xuyên…” Tiêu Đỉnh Lâu vô thức muốn mở miệng giải thích, Tiêu Khắc trùng hợp lại xuất hiện ở chính viện vào lúc này.

“Tổ phụ, phụ thân.” Trong viện đầy người rõ ràng làm Tiêu Khắc kinh ngạc, hắn rất nhanh cúi đầu, dáng vẻ lo sợ, “Tổ phụ, ta…”

Tiêu Đỉnh Lâu tuy cảm thấy Tiêu Khắc xuất hiện quá mức kỳ quái, nhưng suy nghĩ này chỉ lướt qua trong đầu mà thôi. Nhìn bộ dáng Tiêu Khắc vẻ mặt yếu đuối giống như ngay cả nói cũng không dám nói, Tiêu Đỉnh Lâu nhẹ than. Tuy ông thích Tiêu Tấn, bình thường đối với Tiêu Khắc phần lớn là xem nhẹ, nhưng dù thế nào Tiêu Khắc cũng là cháu của ông, ông vẫn không thể nào làm ra chuyện không quan tâm sống chết của Tiêu Khắc mà đổ cái chết của Lục Mẫn Nương lên đầu Tiêu Khắc.

Tiêu Đỉnh Lâu cố gắng khiến giọng nói của mình trở nên hiền hòa một chút, “Khắc nhi, tổ phụ hiện đang có khách, có chuyện gì con đợi lát nữa hãy nói, trở về trước đi.”

“Dạ!” Tiêu Khắc lo sợ gật đầu, trong lòng nhẹ thở phào một hơi. Chỉ cần Tiêu Đỉnh Lâu không đẩy hắn ra trước mặt Lục Thiệp Xuyên, liền nói rõ đề nghị của Tiêu Hàm Chương không được Tiêu Đỉnh Lâu đáp ứng, điều này khiến Tiêu Khắc cuối cùng cũng yên tâm.

Thấy Tiêu Khắc quay người định đi, Sở Mặc đột nhiên bất ngờ mở miệng, “Tiêu nhị công tử, Thanh Nhụy phu nhân vừa rồi chỉ đích danh ngươi có liên quan tới cái chết của Tiêu phu nhân, ngươi nghĩ thế nào?”

“Tổ phụ?” Tiêu Khắc hoang mang quay đầu, vẻ mặt không dám tin. Hắn rụt rè nhìn Ngôn Thanh Nhụy, trong mắt tràn đầy ủy khuất.

“Sở thống lĩnh, ngươi!” Tiêu Đỉnh Lâu bất mãn trừng Sở Mặc.

Sở Mặc đối với cái trừng của Tiêu Đỉnh Lâu hoàn toàn không để tâm, chỉ thú vị nhìn Tiêu Khắc. Tiêu Khắc là ai, chỉ sợ người ở đây không ai rõ ràng bằng hắn. Tiêu Đỉnh Lâu khua chiêng gõ trống điều tra chuyện cái chết của Lục Mẫn Nương, hắn không tin Tiêu Khắc không biết. Tiêu Khắc nếu đã biết hành động của Tiêu Đỉnh Lâu, lại biết Lục Thiệp Xuyên tới đây, còn đặc biệt chạy tới nói rõ cái gì? Nói rõ trước đó hắn đã biết những gì Ngôn Thanh Nhụy nói, hắn đang lo lắng Tiêu Đỉnh Lâu thật sự đẩy chuyện này lên người hắn, cho nên mới chọn thời cơ này chạy tới tẩy sạch cho mình.

Đối với lời của Ngôn Thanh Nhụy, Sở Mặc một chữ cũng không tin. Theo tính cách của Tiêu Khắc, chuyện năm đó nếu Tiêu Khắc và mẫu thân của hắn làm, hắn sớm đã nghĩ biện pháp tiêu diệt Tiêu Dật khi Tiêu Dật xuất hiện ở tiên giới lần đầu rồi, tuyệt đối sẽ không để mặc Tiêu Dật làm ăn tới hôm nay. Nếu đã không phải Tiêu Khắc, nhìn phản ứng của Tiêu Đỉnh Lâu cũng đủ để loại bỏ Tiêu Hàm Chương, vậy thì chỉ còn lại Ngôn Thanh Nhụy. Càng không cần nói Ngôn Thanh Nhụy vô duyên vô cớ hãm hại Tiêu Khắc làm gì, chỉ là muốn Tiêu Khắc thay nàng ta đỡ đạn.

Ánh mắt Sở Mặc khiến Tiêu Khắc thấp thỏm trong lòng, trên mặt hắn nhanh chóng hiện liên một tia quyết tuyệt. Giây tiếp theo, Tiêu Khắc đột nhiên quỳ trước mặt Tiêu Đỉnh Lâu, cà lăm nói, “Tổ, tổ phụ, ta nguyện, nguyện ý, ý tiếp nhận xét hồn, để, để chứng minh trong sạch.”

Hậu quả của xét hồn là gì, người tại đó không ai không rõ. Sự kiên quyết của Tiêu Khắc khiến Tiêu Đỉnh Lâu mềm lòng, ông lắc đầu, khẳng định nói, “Tổ phụ tin tưởng con.”

Tiêu Đỉnh Lâu nói thế, nếu còn muốn đẩy Tiêu Khắc ra làm bia đỡ thì không dễ dàng. Ngôn Thanh Nhụy cúi đầu che giấu oán độc trong mắt. Sở Mặc không để tâm nhìn Tiêu Khắc một cái, giả vờ tùy ý nói, “Nếu Tiêu nhị công tử dám tiếp nhận xét hồn vì chứng minh trong sạch, vậy Thanh Nhụy phu nhân buộc tội Tiêu nhị công tử không biết có dám thế không?’

Một câu nói của Sở Mặc chuyển toàn bộ lực chú ý lên người Ngôn Thanh Nhụy. Ngôn Thanh Nhụy trong lòng phẫn hận, nhưng trên mặt lại không dám lộ ra bất cứ cảm xúc nào. Nàng chắc chắn Sở Mặc không dám thật sự xét hồn nàng, không chút do dự học theo Tiêu Khắc, quay sang Tiêu Đỉnh Lâu kiên quyết nói, “Gia chủ, Thanh Nhụy cũng nguyện ý tiếp nhận xét hồn.”

Tiêu Đỉnh Lâu phẫn nộ nhìn Sở Mặc, trước khi ông mở miệng Sở Mặc đã nhanh chóng nói, “Xét hồn thì không tất nữa. Chỗ này của ta có một loại thuốc nước chân thật của ma pháp thế giới, hoàn toàn không gây hại cho thân thể, chỉ có thể khiến người ta nói thật mà thôi. So với xét hồn, ta cảm thấy Thanh Nhụy phu nhân uống thuốc nước hiển nhiên là không chút đáng kể.”

Sở Mặc vừa nói, vừa lấy từ trong càn khôn tay áo ra một bình ngọc màu trắng, đưa cho Ngôn Thanh Nhụy.

Ngôn Thanh Nhụy hiện lên một chút chần chừ, không giống xét hồn, nước thuốc chân thật nàng chưa từng nghe qua. Nhưng chính vì chưa từng nghe qua, nàng mới không dám mạo hiểm. Ngôn Thanh Nhụy xoay chuyển tâm tư, chính một chút chần chừ đó, Lục Thiệp Xuyên đã nhìn ra cái gì, thần sắc đại biến đánh một chưởng hướng Ngôn Thanh Nhụy. Tuy ông phẫn nộ, nhưng vẫn chưa mất đi lý trí, một chưởng này chỉ dùng năm phần lực.

Thấy một chưởng của Lục Thiệp Xuyên sắp đánh lên người Ngôn Thanh Nhụy, Tiêu Tấn vô thức huơ tiên khí trong tay cản trước mặt Ngôn Thanh Nhụy.

Năm phần lực của cao thủ bậc mười căn bản không phải thứ Tiêu Tấn có thể chống đỡ. Sau một tiếng hừ nhẹ, khóe miệng Tiêu Tấn chảy máu gian nan đứng đó, nhìn Lục Thiệp Xuyên nói từng chữ, “Là ta làm, là ta cố ý dẫn sở tuần kiểm tới, là ta hại chết phu nhân.”

“Tấn nhi!” Hai tiếng kinh hô đồng thời vang lên.

Lục Thiệp Xuyên lạnh lùng nhìn hắn một cái, đến hiện tại giữa Tiêu Tấn và Ngôn Thanh Nhụy có chuyện gì kẻ ngốc cũng nhìn ra được. Nếu Tiêu Tấn và Ngôn Thanh Nhụy đã mẫu tử tình thâm, ông sẽ thành toàn bọn họ, cùng chuộc tội cho Mẫn Nương của ông. Lục Thiệp Xuyên nổi lên sát ý, Ngôn Thanh Nhụy không còn bận tâm được gì, nhanh chóng chắn trước mặt Tiêu Tấn, hét lên với Lục Thiệp Xuyên.

“Không phải Tấn nhi, là ta. Là ta xúi giục phu nhân đến nhân giới tìm hài tử đó, là ta lập kế dụ sở tuần kể qua, là ta hại chết phu nhân, không liên quan tới Tấn nhi.”

Ngôn Thanh Nhụy thật sự sợ hãi. Cho dù nàng có nhiều mưu kế, nhưng đứng trước thực lực của Lục Thiệp Xuyên cũng chẳng qua càng trở nên đáng cười mà thôi. Năm đó nếu nàng biết Lục Thiệp Xuyên có một ngày sẽ lên tới bậc mười, nàng tuyệt đối không dám hạ thủ với Lục Mẫn Nương. Lục Thiệp Xuyên bậc chín đối với Tiêu gia mà nói không tính là gì, Lục Thiệp Xuyên bậc mười chính là sự tồn tại mà Tiêu gia mong muốn. Ngôn Thanh Nhụy hiện tại chỉ hy vọng Lục Thiệp Xuyên giết nàng xong sẽ bỏ qua cho Tiêu Tấn, nàng chỉ còn một hài tử là Tiêu Tấn thôi.

Ngôn Thanh Nhụy và Tiêu Tấn càng mẫu tử tình thâm, càng đâm sâu vào mắt Lục Thiệp Xuyên. Bọn họ thì mẫu tử tình thâm rồi, nhưng Mẫn Nương của ông thì sao? Là đáng bị bọn họ hại chết, là đáng chết vô thanh vô tức, ngay cả di thể cũng không lượm về được? Sát ý trong lòng Lục Thiệp Xuyên không chút che giấu, bắn thẳng hướng Ngôn Thanh Nhụy.

“Xét hồn!” Lục Thiệp Xuyên lạnh giọng nói. Vẻ mặt Ngôn Thanh Nhụy thoáng chốc co rút, thống khổ bắt đầu run rẩy dưới tay Lục Thiệp Xuyên.

“Mẫu thân!” Tiêu Tấn giãy dụa muốn tiến tới, bị Sở Mặc một kiếm cản lại.

Theo vẻ mặt Ngôn Thanh Nhụy càng lúc càng co rút, ánh mắt Lục Thiệp Xuyên nhìn nàng càng lúc càng lạnh. Một khắc sau, Lục Thiệp Xuyên không chút do dự đánh một chưởng lên đỉnh đầu Ngôn Thanh Nhụy, Ngôn Thanh Nhụy lập tức mất hết sinh cơ ngã xuống.

“Thiệp Xuyên…” Tiêu Đỉnh Lâu do dự nói.

Lục Thiệp Xuyên làm như không nghe thấy tiếng gọi của Tiêu Đỉnh Lâu, thân hình hơi lóe, tiếp theo chỉ lên trán Tiêu Tấn.

“Thiệp Xuyên!” Tiêu Đỉnh Lâu kinh sợ, nắm lấy tay Lục Thiệp Xuyên, cho dù Tiêu Tấn có đáng chết, ông cũng không cách nào mở mắt trân trân nhìn Tiêu Tấn chết trước mặt mình.

Ánh mắt hai người giao nhau, trong mắt Tiêu Đỉnh Lâu tràn đầy khẩn cầu. Lục Thiệp Xuyên nhìn vẻ mặt già nua của Tiêu Đỉnh Lâu, trong đầu hiện lên dáng vẻ hăm hái hiên ngang của Tiêu Đỉnh Lâu trước kia, cuối cùng không cách nào nhẫn tâm. Thấy Lục Thiệp Xuyên thu tay, Tiêu Đỉnh Lâu còn chưa kịp lộ ra vẻ cảm kích, Lục Thiệp Xuyên đột nhiên điểm lên ngực Tiêu Tấn. Tiêu Tấn chỉ cảm thấy một cơn đau đớn truyền tới, tiên cách trong người thoáng chốc tan biến, lập tức đau tới ngất xỉu.

“Tấn nhi!” Tiêu Đỉnh Lâu kinh hãi nhìn Lục Thiệp Xuyên, Lục Thiệp Xuyên bình tĩnh nói, “Niệm tình nó kêu Mẫn Nương một tiếng mẫu thân, ta không giết nó, chỉ hủy đi tiên cách trong người nó. Tiểu Dật chịu khổ nhiều năm như thế, nó cũng phải nếm thử toàn bộ.”

“Ngươi…” Biến cố trước mắt khiến Tiêu Hàm Chương thoáng chốc gấp đỏ mắt, hắn nhất thời quên mất nỗi sợ đối với Lục Thiệp Xuyên, muốn lao lên đánh Lục Thiệp Xuyên. Lục Thiệp Xuyên lạnh lùng trừng hắn, Tiêu Hàm Chương đột nhiên giật bắn, theo bản năng dừng lại.

Chuyện cho tới nay, kẻ vui sướng nhất không ngoài Tiêu Khắc. Từ khi Tiêu Đỉnh Lâu cản Lục Thiệp Xuyên lại, hắn đã lo lắng Lục Thiệp Xuyên sẽ mềm lòng bỏ qua cho Tiêu Tấn. Không ngờ quanh co một hồi Lục Thiệp Xuyên lại phế đi tiên cách trong người Tiêu Tấn. Cái này so với trực tiếp giết Tiêu Tấn còn thống khổ hơn nhiều.

Tiêu Khắc vui vẻ trong lòng, nhưng trên mặt thì không lộ ra một chút. Hắn đúng lúc bày ra vẻ lo lắng, len lén đánh giá Tiêu Tấn, diễn vai yếu đuối đúng tiêu chuẩn, một đệ đệ tốt lo lắng cho ca ca. Ánh mắt mấy người trong viện đều đặt trên Tiêu Tấn, Tiêu Khắc thầm tính toán sau khi Tiêu Tấn tỉnh lại sẽ thế nào, không kịp đề phòng Sở Mặc đột nhiên bâng quơ nghiêng đầu nhìn hắn một cái.

Tiêu Khắc giật thót, vẻ mặt nhất thời không kịp thu lại, thoáng qua một tia hồ nghi thật nhanh.

Sở Mặc cười lạnh, quay sang nhìn Tiêu Đỉnh Lâu đang trầm mặc, mở miệng nói, “Tiêu gia chủ, nếu chuyện riêng của Tiêu gia đã xử lý xong rồi, vậy có phải nên cho kim ngư vệ chút thời gian xử lý công sự không?”

“Công sự gì?” Tiêu Đỉnh Lâu vực tinh thần, so với Lục Thiệp Xuyên, kim ngư vệ bên ngoài mới là nguy cơ Tiêu gia phải chân chính đối diện.

Ánh mắt Sở Mặc mang hàm ý sâu xa đặt lên người Tiêu Khắc, nhàn nhạt nói, “Chuyện Tiêu nhị công tử câu kết với dư nghiệt Vân Lam.”

“Ngươi nói bậy!” Buột miệng phản bác là Tiêu Hàm Chương.

Sở Mặc không để ý tới Tiêu Hàm Chương, chỉ nhíu nhíu mày, huơ bình ngọc trong tay, nhìn Tiêu Khắc đang bày vẻ mặt bị hãm hại, chế nhạo, “Thuốc nước chân thật, Tiêu nhị công tử dám thử hay không?”

Vẻ mặt Tiêu Khắc trở nên ngưng trệ, giây tiếp theo hắn đột nhiên quay người muốn chạy ra khỏi viện. Thân hình hắn vừa động, một mũi tên màu vàng từ trời bay xuống, cắm vào miếng đá bạch ngọc trước mũi chân hắn, bức hắn dừng lại. Tiêu Khắc hầu như thoáng chốc quay người đổi hướng tiếp tục chạy, liên tiếp ba mũi tên vàng vút vút vút bắn về ba hướng hắn định chạy, chặn lại tất cả lối thoát.

Tiêu Khắc đứng đó, trong lòng cuộn trào, Sở Mặc nhàn nhạt nói, “Tiêu nhị công tử đang nghĩ gì, có phải đợi Tiêu Thất ra cứu ngươi?”

Hai chữ Tiêu Thất vừa thốt ra, mọi người tại đó đều thần sắc đại biến. Tiêu Đỉnh Lâu chấn động nhìn Sở Mặc, “Ngươi nói gì?”

Sở Mặc đồng tình nhìn ông một cái, “Tiêu gia chủ xem ra còn không biết, Tiêu Thất, hộ vệ cận thân của Tiêu gia chủ là người của dư nghiệt Vân Lam, đương nhiên Tiêu nhị công tử cũng vậy.”

Nói tới Tiêu nhị công tử, Sở Mặc ngẫm nghĩ nhìn một tia kinh ngạc vụt qua trên mặt Tiêu Khắc, nhíu mày nói, “Thì ra ngươi cũng không biết?”

Tiêu Khắc thật sự không biết người của Vân Lam trong chính viện là Tiêu Thất, lúc này sự kinh ngạc bị Sở Mặc thấy được, Tiêu Khắc rất nhanh điều chỉnh biểu tình, trong lòng nhanh chóng tính toán những bí mật Vân Lam mà hắn biết có đủ để đổi lấy cơ hội sống sót tại tiên đình không. Sở Mặc lười giằng co với Tiêu Khắc, trực tiếp bảo kim ngư vệ bắt Tiêu Khắc. Khi kim ngư vệ định ra tay, bên cạnh Tiêu Khắc đột nhiên nứt ra một khe nứt không gian, gương mặt Tiêu Thất từ bên trong lộ ra.

Trên mặt Tiêu Khắc vô thức lộ ra vẻ vui mừng, Tiêu Thất lạnh nhạt nhìn hắn, một tay đột nhiên đâm vào trong ngực Tiêu Khắc.

“Tại sao?” Vẻ vui mừng đọng lại trên mặt Tiêu Khắc, trong mắt lộ ra kinh sợ.

Không đợi Tiêu Thất rút tay ra, Lục Thiệp Xuyên đã đánh một chưởng vào hư không sau lưng Tiêu Thất. Thân ảnh Tiêu Thất uốn éo quái dị trong hư không, vừa hay tránh được một chưởng của Lục Thiệp Xuyên, rồi lại biến mất trong hư không.

Khi hắn biến mất, thân thể Tiêu Khắc mềm nhũn ngã xuống. Máu tươi ngập trời từ ngực Tiêu Khắc phun ra, Tiêu Khắc mở to mắt, chết không nhắm mắt.

“Hắn là bậc mười!” Lục Thiệp Xuyên nhìn hư không trầm giọng nói.

Sở Mặc gật đầu, lần này là kim ngư vệ sai lầm. Bọn họ vốn cho rằng Tiêu Thất là bậc chín, không ngờ hắn lại che giấu bậc mười. Sở Mặc nghĩ tới Vân Trạch Hải vẫn luôn liên lạc với mình, xem ra chuyện Tiêu Thất đã lên bậc mười, chỉ sợ Vân Trạch Hải căn bản cũng không biết. Như vậy xem ra, ông cậu của hắn vẫn còn có vài con bài không ai biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.