Tiên Giới Tẩu Tư Phạm

Chương 93: Chương 93: Quá độ




Trong lúc đánh nhau sợ nhất là gì? Thần có thể dùng kinh nghiệm của bản thân để nói cho mọi người, sợ nhất xuất thần.

Khi giọng nói quen thuộc vang lên, Thần vô thức ngây người, cảnh ngộ trực tiếp chính là bị Du Trạch đè ngã xuống đất, bị đối phương dùng vuốt ấn ở đó. Đáng giận nhất là, khi Thần ngẩng đầu lên lại gặp ngay ánh mắt của Du Trạch, trong đó trừ bộ dáng thê thảm của mình ra còn có ý cười tràn ngập của Du Trạch.

“Sói con, ngươi còn cần phải tiếp tục nỗ lực!” Du Trạch khóe miệng cong lên thấp giọng nói.

Thần tức muốn chết, nhưng móng vuốt của Du Trạch giống như nặng cả vạn cân, đè tới mức hắn căn bản không trở mình nổi. Thấy Thần đã tức tới đỏ tai, Du Trạch cười nhẹ thu vuốt lại, đứng lên thoáng chốc hóa về nhân hình, vẻ mặt thản nhiên nhìn đám Lộ bên cạnh.

Ánh mắt Lộ đảo qua Thần nằm dưới đất, rồi quay nhìn Du Trạch, “Xảy ra chuyện gì?”

Du Trạch cười cười không nói, nhìn sang Thần lộ rõ vẻ đợi Thần giải thích.

Thần cũng hóa về nhân hình, lật người đứng lên, căm hận trừng mắt nhìn Du Trạch một cái, thấp giọng nói, “Chỉ là hiểu lầm!”

Lộ nghiền ngẫm nhìn Du Trạch một cái, Du Trạch chỉ cười chứ không có ý phản bác gì, hiển nhiên cũng công nhận là hiểu lầm như Thần nói. Lộ nghĩ tới Thần tuy tính cách kiêu ngạo, nhưng cũng không phải người vô lý gây chuyện, lại liên hệ tới Jos đang ở đây, nói không chừng thật sự là hiểu lầm, lập tức cũng cười cho qua.

Bất kể là Du Trạch hay là Thần, dù sao cũng là người của khu D, Tiêu Dật tuy hiếu kỳ hai người này sao nửa đêm lại chạy ra đây đánh nhau, nhưng đây là chuyện nội bộ của Lộ, y cũng không tiện hỏi nhiều. Lực chú ý của Tiêu Dật rất nhanh chuyển đi, lại nhạy bén phát giác được sự khẩn trương của Sở Mặc bên cạnh. Sở Mặc bình tĩnh đi lên một bước, nhìn như tùy ý, nhưng lại vừa đúng chắn Tiêu Dật ở sau lưng. Không chỉ Sở Mặc, ngay cả Trì Mu vẫn luôn yên tĩnh ngồi xổm cạnh Tiêu Dật làm bối cảnh cũng bất an cử động người, ngẩng đầu cảnh giác nhìn Du Trạch.

Động tác của hai người vô cùng nhỏ nhặt, nhưng Tiêu Dật lại nhạy bén phát giác được bất thường. Trong lòng y nổi lên một cỗ bất an, vô thức đưa tay lén nắm tay Sở Mặc. Vẻ mặt Sở Mặc bất biến, chỉ hơi dùng sức siết chặt tay Tiêu Dật, ngón cái nhẹ gãi gãi trong lòng bàn tay Tiêu Dật, an ủi Tiêu Dật.

Ánh mắt khó hiểu của Sở Mặc đảo qua Du Trạch, cho dù Du Trạch trong giống một thú nhân bình thường, nhưng không biết tại sao hắn lại cảm thấy sự uy hiếp trên người Du Trạch. Không chỉ là hắn, ngay cả Trì Mu cũng có cảnh giác với Du Trạch. Sở Mặc trên cơ bản không phải rất quen thuộc với người xung quanh Lộ, nhưng hắn có thể xác định trước kia tuyệt đối chưa từng gặp qua Du Trạch, có nghĩa là Du Trạch gần đây mới tới khu D sao? Sở Mặc khẽ nhíu mày, trong lòng ẩn ẩn suy đoán gì đó.

Sự cảnh giác của Sở Mặc chỉ là xuất phát từ bản năng, hắn không hy vọng Tiêu Dật cũng khẩn trương theo hắn. Sự an ủi của hắn khiến Tiêu Dật bình tĩnh lại như kỳ tích, Tiêu Dật hơi thò người ra, ánh mắt rất nhanh đảo qua người Du Trạch và Jos. Trong số người tại đây chỉ có Du Trạch và Jos là xa lạ, không biết người có thể khiến Sở Mặc khẩn trương là ai?

So với vẻ mặt thong dong của Du Trạch, Jos rõ ràng bị dọa cực độ, Luigid an ủi vỗ Jos, “Jos, con không sao chứ?”

Jos kinh hồn chưa định gật đầu, sợ hãi nhìn Du Trạch một cái, co người, nhỏ giọng nói, “Thầy, con không sao.”

Luigid cảnh giác nhìn Du Trạch một cái, tiếp tục nhỏ giọng an ủi Jos.

Du Trạch biết điều gật đầu với Lộ, xoay người định rời khỏi đây. Lúc xoay người, ánh mắt hắn vô tình đảo qua Sở Mặc vẫn luôn ẩn phía sau, đột nhiên thần sắc khẽ biến, thân mình nhanh chóng nhào tới chỗ Sở Mặc.

Tốc độ của Du Trạch quá nhanh, Lộ hoàn toàn không kịp phản ứng, mở mắt trân trân nhìn Du Trạch lao vút qua mình, nhắm vào Sở Mặc. Một kiếm quang màu đen bay ra từ tay áo Sở Mặc, chặn trước mặt Du Trạch. Du Trạch không chút bận tâm, trực tiếp duỗi vuốt tới kiếm quang. Khi tay của hắn chạm vào kiếm quang, Trì Mu đột nhiên nhảy bật lên, cắn vào chân Du Trạch.

Cảm giác nguy cơ cường liệt dâng lên trong lòng, thân hình Du Trạch nhanh chóng lui lại, trở về vị trí ban đầu. Tất cả biến cố phát sinh quá mức đột ngột, Du Trạch tiến xong lại lui gần như chỉ trong thoáng chốc. Hắn nghiền ngẫm híp mắt, nhìn Sở Mặc và Tiêu Dật khẳng định, “Các ngươi không phải thú nhân, là người tiên giới!”

Khi lực chú ý của mọi người đều bị câu nói của Du Trạch thu hút, duy chỉ có Thần vẫn kinh ngạc vì tốc độ quá nhanh của Du Trạch. Hắn nhớ vừa rồi khi Du Trạch đánh với hắn không có lợi hại như thế, lẽ nào là Du Trạch vẫn luôn nhường hắn sao? Thần không phục trừng mắt nhìn Du Trạch một cái, trong lòng tính toán phải tìm cơ hội nhất định hung hăng giáo huấn Du Trạch.

Sở Mặc đại khái cũng đoán được lai lịch của Du Trạch, nên không ngạc nhiên vì Du Trạch có thể đoán được thân phận của mình, dứt khoát thừa nhận, “Không sai, chúng ta là người của tiên giới.”

Du Trạch không mấy thỏa mãn với đáp án của Sở Mặc, hắn ẩn ẩn cảm giác được một chút khác lạ của thiếu niên đứng sau lưng Sở Mặc. Nhưng Sở Mặc bảo vệ thiếu niên đó quá kỹ, Du Trạch chỉ có thể nhìn thấy nửa gương mặt của thiếu niên lộ ra sau lưng Sở Mặc.

Du Trạch mỉm cười với Sở Mặc, phất tay, biểu thị mình không có ác ý.

“Yên tâm, ta không có ác ý, chỉ là muốn nghe ngóng một chuyện.”

Sở Mặc đại khái đoán được Du Trạch muốn hỏi cái gì, thong dong nói, “Chuyện gì?”

Du Trạch thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Nếu ngươi là người của tiên giới, vậy ngươi có từng nghe qua thần giới chưa…”

Hai chữ thần giới vừa thốt ra, Du Trạch đột nhiên ngậm miệng, vẻ mặt chấn động nhìn thiếu niên sau lưng Sở Mặc. Ngay lúc nhắc tới thần giới, trong đầu hắn chợt lóe linh quang, ý thức được khí tức khác lạ trên người thiếu niên là gì.

Là nguyên khí! Là nguyên khí hỗn tạp chưa trải qua chau truốt! Là khí tức năng lượng cao cấp hơn hoàn toàn khác với tiên khí hoặc hạt năng lượng trong người hắn.

Du Trạch trở nên thận trọng, hắn nhìn chằm chằm Tiêu Dật, khẳng định, “Thần giới dị biến một tuần trước có liên quan với ngươi.”

Tới hiện tại, che giấu cũng không tất yếu nữa, Tiêu Dật thẳng thắn bước lên một bước đứng ngang Sở Mặc. Du Trạch đánh giá Tiêu Dật từ trên xuống dưới, trước đó hắn thật sự hoàn toàn không ngờ được thiếu niên mờ nhạt nhất trong đám người lại có liên quan tới thần giới, quả thật là cảm giác Tiêu Dật tạo ra rất nhạt.

Ánh mắt Du Trạch đảo qua Sở Mặc và Lộ rõ ràng đã biết chuyện, cùng Thần vẻ mặt hoang mang, đột nhiên cười. Giây tiếp theo, ai cũng không biết Du Trạch làm sao xuất hiện bên cạnh Thần. Hắn nắm chặt vai Thần, thân thiết nói, “Ta là thú nhân tộc sói, cũng tính là trưởng bối của sói con, nếu sói con và các ngươi đã sống cùng, chúng ta cũng tính là người một nhà.”

“Ưm… ưm…” Thần vô thức muốn phản bác lời Du Trạch, nhưng lại bị khí thế của Du Trạch đè chặt không nói ra lời.

Không có bất cứ cao thủ bậc mười nào có thể kháng cự dụ hoặc của thần giới, Du Trạch thỏa hiệp lùi bước hoàn toàn nằm trong dự liệu của Sở Mặc và Tiêu Dật. Chỉ là hắn tìm lý do như thế, Tiêu Dật đồng tình nhìn sang Thần đang muốn giãy khỏi tay Du Trạch, không biết nên lộ vẻ mặt gì. Nhưng bất kể nói thế nào, Du Trạch quả thật không có địch ý, Tiêu Dật gật đầu, coi như tiếp nhận Du Trạch dàn hòa.

Độ dày của da mặt Du Trạch rõ ràng vượt xa tưởng tượng của Thần, có sự thừa nhận ngầm của Tiêu Dật, hắn tự động ngồi lên thân phận trưởng bối của Thần. Mắt thấy Thần còn đang giãy dụa trong tay hắn, Du Trạch cười híp mắt đưa tay còn lại lên đầu Thần xoa xoa, giọng điệu trưởng bối, “Sói con đừng loạn, bọn Lộ còn có chính sự.”

Chính sự trong miệng Du Trạch hiển nhiên là chỉ bọn Lộ và Jos hẹn gặp nửa đêm. Thần bị giọng điệu của Du Trạch chọc phát nghẹn, nhưng cũng biết Du Trạch nói thật. Hắn nhụt chí từ bỏ giãy dụa, nhìn cánh tay Du Trạch đặt trên vai mình, quả thật nghẹn muốn nội thương.

Có khúc nhạc đệm này, lực chú ý của Jos rõ ràng bị di chuyển khỏi nỗi sợ xém chết. Khi ánh mắt mọi người đặt trên người hắn, Jos khẽ run người, nhưng rất nhanh lại vực tinh thần trong ánh mắt an ủi của Luigid.

“Ta là Jos, là học sinh của thầy Luigid, “Jos lịch sự thực hiện lễ của ma pháp thế giới với mọi người.

Tiêu Dật rất thích tướng mạo của Jos, cười nhìn Jos.

Jos cảm kích cười với Tiêu Dật, càng thêm trấn định.

Thân phận của Jos theo như Luigid nói là cao quý vô cùng tại ma pháp thế giới. Hắn không chỉ là hậu duệ có huyết thống thần vương, mà còn là thần tử trải qua tuyển chọn nghiêm ngặt, tinh thần cực độ phù hợp với thần Chiến Tranh. Tại chiến trường, cầu nguyện thành khẩn của Jos có thể đạt được hô ứng của thần Chiến Tranh tại ma pháp thế giới, từ đó đem thân phận của hắn vượt qua các thế giới khác nhau gắn lên người Jos, khiến Jos phát huy được hơn một nửa thần lực của thần Chiến Tranh.

Vốn dĩ thần tử của thần Chiến Tranh như Jos, tu vi kém nhất cũng phải là kỵ sĩ bậc năm. Nhưng Jos từ nhỏ đã đi theo Luigid học, hứng thú sở thích của hắn căn bản không nằm trên chiến trường, mà cũng như Luigid si mê các loại tri thức của Trí Tuệ thần điện. Lần này đến dị giới thảo phạt, nếu không phải vì lén đưa Luigid qua, Jos đã chuẩn bị giả bệnh không tới rồi.

Hiểu được tính cách của Jos, trong mắt đám Tiêu Dật đều hiện vẻ hiểu rõ. Có người thầy như Luigid, hướng dẫn ra học sinh thế này là quá bình thường.

Xét thấy không dễ được gặp Jos một lần, Luigid rất muốn tranh thủ thời gian đề cập chuyện ma pháp thế giới. Nhưng mọi người tại đó trừ mấy người ông tin tưởng ra, còn có Du Trạch mà ông hoàn toàn không tin tưởng. Luigid rất muốn Du Trạch có thể biết điều rời đi như vừa rồi, nhưng Du Trạch giống như là dính trên người Thần, hoàn toàn bày vẻ không tính đi.

Lộ câm nín gật đầu với Luigid, tỏ ý ông đừng để ý sự tồn tại của Du Trạch. Trong số những người có mặt ở đây, tu vi của Du Trạch cao nhất, nếu hắn đã không chịu đi, ai cũng không làm gì được hắn. Lộ đã nói vậy, Luigid cũng chỉ đành giả vờ làm như không thấy Du Trạch.

Đối với chuyện lần này Luigid muốn trở về ma pháp thế giới, Jos vô cùng kiên trì biểu đạt phản đối. Lần này hắn mạo hiểm ra gặp Luigid chính là để xua tan ý định này của ông, “Thầy, như vậy rất nguy hiểm.”

Luigid hiền từ cười với Jos, ánh mắt lại vô cùng kiên định.

“Jos, con ta, khi ta chạy đi từng phát thệ, nếu có năng lực nhất định sẽ trở về tìm bọn Perkins. Con muốn để thầy làm kẻ phản bội lời thề sao?”

“Đương nhiên không, nhưng mà…” Jos muốn thuyết phục Luigid, nhưng nhất thời lại tìm không được lý do hợp lý, từ nhỏ hắn đã được giáo dục, phản lại lời thề là chuyện cực kỳ nghiêm trọng. Jos xoắn xuýt nhìn Luigid, do dự thỏa hiệp, “Thầy, thầy dự định làm thế nào?”

Luigid mỉm cười, ánh mắt lấp lánh nhìn sang Vượng Tài đang đeo trên người Tiêu Dật ngủ mơ màng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.