Nhiếp Hàn cảm nhận được nguy cơ rất trí mạng, Thiên Hạt ma kiếm vù vù run rẩy, hắn nhắm mắt lại, tâm theo kiếm ý mà đi.
"Keng" một tiếng, khu vực đen tối quanh thân hắn, sinh ra một mảnh vết rạn.
Đằng đằng đằng~
Nhiếp Hàn kêu rên một tiếng, liên tục thối lui ba bước, một tầng hắc lôi quang vân quanh quẩn Thiên Hạt ma kiếm vừa vặn đang ở cổ họng, tóe lên một đạo hỏa tinh.
Chênh lệch mảy may, Nhiếp Hàn hiểm hiểm bảo trụ một mạng, cái kia không chỉ là dẫn đạo của bản thân kiếm ý, mà còn là di lạc côi bảo Thiên Hạt ma kiếm trong thời khắc nguy cơ, tự động hộ chủ!
Có thể trong điện quang thạch hỏa, nháy mắt một đường mệnh huyền, động tác bực này không thể tưởng tượng nổi, đã vượt qua cực hạn phản ứng chủ quan của Nhiếp hàn!
- Ngươi có được vũ khí khiến người khác hâm mộ a, không thể tưởng tượng nổi tiềm năng tạo hóa, có thể ngắn ngủn trong hai mươi năm quật khởi trở thành Côn Vân đệ nhất nhân, quả thật danh bất hư truyền.
Vô Song Điện Vương lần đầu phát ra một tiếng tán thưởng.
Nhiếp Hàn sắc mặt trắng bệch, hô hấp gấp gáp, con mắt vẫn đang nhắm, không có mở ra, thậm chí cùng không hề triển khai thần thức, chỉ có một cổ kiếm ý bồi hồi bốn phía, khu vực đen tối vô quang kia sinh ra vặn vẹo quỷ dị, trở nên hư thật bất định.
Lần lượt thất bại, Nhiếp Hàn cũng bất khuất không bỏ, dưới tình huống gắt gao bị áp chế, lần lượt đạt được tiến bộ nhỏ bé.
- Nhiếp Hàn không hổ là Nhiếp Hàn!
Từ Huyền trong lòng hơi buông lỏng, phân ra một chút tâm thần, chú ý cuộc chiến bên này, Đông Phương Bá không cách nào tạo thành uy hiếp thực chất đối với hắn, chỉ là cực kỳ khó chơi.
Sở Đông vẫn đang ở hậu phương, chủ đạo cục diện, hắn cũng không khiến các cường giả đỉnh tiêm khác của Trương Thiên Minh đi hiệp trợ Nhiếp hàn.
Bởi vì lúc này, mọi người đối với Vô Song Điện Vương đều không có bất kỳ chi pháp khắc chế, chỉ có Nhiếp Hàn có một chút nhận thức, miễn cưỡng có thể đối mặt một hai. Nếu như đơn giản phái người viện trợ, còn không biết là ai cứu ai, rất có thể khiến cục diện trở nên bết bát hơn.
Tất cả mọi người rất ăn ý, đều không nhúng tay vào trận chiến.
- Nghe đồn, Trung Bộ địa vực tại Tam Dương Cảnh là nhất chốn phồn thịnh, có một tông phái truyền thừa viễn cổ lão, tên là Ám Không Điện, xếp vào một trong tứ đại ma môn truyền thừa trong Tam Dương Cảnh.
Sở Đông đột nhiên mở miệng, ngữ khí kỳ lạ, phảng phất chỉ là trình bày một sự thật không liên hệ.
Lời vừa nói ra, Vô Song Điện Vương thân hình cứng đờ, đột nhiên có chút mất tự nhiên.
Chứng kiến phản ứng của hắn, khóe miệng Sở Đông không khỏi nổi lên mỉm cười:
- Ám Không Điện này phần lớn thời kì đều lánh đời. Nhưng tông phái này có một môn tuyệt thế công pháp võ tu, tên là Ám Không Minh Ma Công, từ trước đến nay uy chấn Tam Dương Cảnh, thậm chí dương danh tiểu ngư giới. Đặc điểm công pháp này chính là công kích vô hình vô ảnh, ma công dung nhập sát ý cùng không minh thiên hư, siêu việt giác quan sinh linh. Nếu như tu luyện tới cực hạn, hóa thân minh không, vô hình vô chất, từ nay về sau quảng đại thiên địa, mặc ta quát sá, bễ nghễ tung hoành. . .
Không đợi Sở Đông nói xong, đồng tử Vô Song Điện Vương giống như hắc dạ, bắn ra lệ mang làm cho người ta sợ hãi.
Tựa hồ bởi vì Sở Đông nhìn thấu thân phận của hắn.
Bọn người Từ Huyền có chút giật mình, không nghĩ tới Vô Song Điện Vương có loại lai lịch này, ít nhất công pháp hắn tu luyện chính là như thế.
Bá XÍU...UU!!
Đột nhiên, một đạo thân ảnh thiến lệ thủy lam sắc từ người Tuyết Vi bắn ra, đó là một phân thân, hình thái bộ dáng đều giống nàng như đúc, hồn thể do thủy quang đạm lam cấu thành.
Đây chính là đích "Thủy Hồn Phân Thân" của Tuyết Vi, uy năng chí bảo Nhân như chi lệ, thực lực Thủy Hồn Phân Thân không kém Nguyên Đan sơ kỳ bình thường.
Hơn nữa, phân thân này còn có linh tính thần vận, thủ hộ trước bọn người Sở Đông, bộ dạng cười mỉm.
Cái này khiến rất nhiều cường giả trên trận giật mình, một ít cao tầng Đông Phương gia lập tức biến sắc!
Xem ra thực lực của Tuyết Vi cũng tuyệt không đơn giản như vậy a!
Dưới tình huống một tay khổn trói Phương Đông Quân, nàng vẫn có thể ngưng tụ ra Thủy Hồn Phân Thân thực lực cường đại như vậy.
XÍU...UU! Xùy~~!
Ngay khi Vô Song Điện Vương, Nhiếp Hàn như thiểm diện xuất thủ, một đạo xạ tuyến đen như mực như xuyên thủng không gian, ngưng tụ lấy hắc lôi hủy diệt như thực chất, những nơi đi qua, bầu trời liền u ám.
Vô Song Điện Vương cười lạnh một tiếng, một chưởng bổ ra, sát ý vô hình vô chất lập tức đánh úp lại, hàn ý tận xương tủy, làm cho thân hình Nhiếp Hàn nhoáng một cái công kích lại bị cắt đứt, kiếm khí như tử vong xạ tuyến kia lập tức đứt gãy từng khúc!
Nhưng lúc này đây, Nhiếp Hàn lưu loát nghiêng người một cái, xiêm y bị chà phá, lộ ra một đạo vết máu, hiển nhiên có tiến triển!
Đột nhiên, trong mắt của hắn ngưng tụ ra chiến ý cường đại hơn, hai mắt sáng lên hai điểm u quang khiếp người, hít sâu một hơi:
- Ai cũng đừng nhúng tay vào...
Ý chí cùng chiến ý như thế, làm cho mọi người trên trận kinh hãi không thôi.
Trong nội tâm Từ Huyền thở dài, hiện giờ còn không có cơ hội nhúng tay, nỉ non nói:
- Vô Song Điện Vương là cơ hội lật bàn của Đông Phương gia, Nhiếp Hàn, ngươi ngàn vạn phải chịu đựng!
- Không nghĩ tới kiếm ý cùng cấp độ vũ khí của ngươi dung hợp lại, có thể ẩn ẩn cảm ứng quỹ tích công kích của ta, nhưng chênh lêch giữa ta và ngươi không chỉ có riêng điểm ấy!
Đồng tử Vô Song Điện Vương lần đầu lộ ra một tia hứng thú, một tay hướng hư không nắm chặt, hàn quang lóe lên rồi biến mất, phảng phất nắm lấy vũ khí vô hình vô ảnh, truyền đến một hồi kiếm minh thanh.
Trước đó, Vô Song Điện Vương cùng Nhiếp Hàn chiến đấu, chỉ là bằng vào huyết nhục quyền chưởng.
Mà bây giờ, hắn tựa hồ tế ra vũ khí, nhưng công kích của hắn vẫn như cũ, hoàn toàn vô hình vô ảnh.
Mặt Nhiếp Hàn hoàn mỹ giống như đá cẩm thạch, lãnh khốc hờ hững, không có chút nào sợ hãi, dưới chiến ý cường đại, cảm giác Thiên Hạt ma kiếm trong tay hưng phấn run rẩy.
XÍU...UU! Oanh!
Thiên Hạt ma kiếm chỉ xéo vòm trời, hắc lôi cuồn cuộn hiện lên bay thẳng cửu thiên, một đạo ma hạt kiếm ảnh khủng bố, phát ra kiếm khí phá diệt ma phô thiên cái địa, tựa hồ muốn thôn diệt hết thảy sự vật.
Giữa mi tâm Nhiếp Hàn, mơ hồ hiện ra một cái chấm đen, toàn thân quanh quẩn một tầng hắc lôi ma kiếm khí hủy diệt.
Cộng thêm di lạc côi bảo Thiên Hạt ma kiếm, hắn tiến vào một cái trạng thái giống như Thần Ma, thần thông tăng lên trên phạm vi lớn.
Đây là chiến đấu từ trước đén nay, hắn lần đầu vận dụng lực lượng cấm bên trong Thiên Hạt ma kiếm, cái này nhất định phải trả giá rất lớn, thừa nhận phong hiểm lớn lao.
Nhìn bên trên bầu trời, ma hạt kiếm ảnh giống như một cự thú, hơn mười vạn tu giả phụ cận đô thành kinh hồn động phách, không rét mà run.
- Vũ khí trong tay hắn, đến cùng có lai lịch gì? Vô Ảnh Minh Không kiếm của ta, chính là Bảo Khí Ngũ phẩm đỉnh phong, thêm lực lượng thuộc tính đặc thù, miễn cưỡng so với Bảo Khí lục phẩm, lại có thể cảm thấy sợ hãi?