Tiên Hà Phong Bạo

Chương 141: Chương 141: Bí cảnh tuyền nhãn. (3)




Thậm chí thanh kiếm này, có thể là làm cho Tinh Vũ Môn mấy trăm năm trước đi về hướng suy bại, cuối cùng phân liệt.

Mà rất nhiều linh khí cấu thành trận pháp bốn phía kia, là vì trấn áp tuyền nhãn cùng cổ kiếm này, để phòng ngừa không gian Bí Cảnh sụp đổ hủy diệt.

Một khi kiếm ý của cổ kiếm tàn phá, không để ý một cái giá lớn công kích, có khả năng nó sẽ phá hủy toàn bộ Bí Cảnh.

Nếu thật sự là như thế, mọi người ở bên trong Bí Cảnh, chỉ sợ không có khả năng còn sống.

Ầm ầm…

Ở bên trong chấn động mãnh liệt, kiếm khí cùng sóng gió cuồng bạo tàn sát bừa bãi trong đại điện, bị trận pháp kiềm chế ước thúc, cũng có càng nhiều lực lượng hơn nữa, bị lộ ra ngoại giới, khiến cho trong không gian Bí Cảnh, phong vân nhấp nhô, sinh linh bất an, giống như tận thế.

Đệ tử hai phái, chia làm hai trận doanh, lúc này đã tụ lại thành một đoàn, cùng chống chọi với dư uy kiếm khí này, chỉ là khó khăn lắm mới bảo vệ được tánh mạng mà thôi.

Chỉ là tiếp tục một lát, cổ khí thế ngập trời này, liền bỗng nhiên đình chỉ.

Mọi người cuối cùng thở ra một hơi.

Cổ kiếm tàn phá trong giếng, hào quang ảm đạm vài phần, linh dịch bốn phía lật qua lật lại, ọt ọt ọt ọt phun ra.

- Hừ, Nhiếp Hàn ta hết lần này tới lần khác không bị người uy hiếp!

Nhiếp Hàn hét lớn một tiếng, thân hình cất bước tới phương hướng linh tỉnh lần nữa.

Cổ kiếm tàn phá kia chiến minh một tiếng, lại lần nữa phát ra kiếm ý cường đại công kích, phảng phất có kiếm khí phô thiên cái địa, hội tụ thành Lôi Long, cuồn cuộn nhảy vào trong óc mọi người.

Mọi người liên tục kêu rên, thống khổ không chịu nổi, khó có thể chống cự.

Nhiếp Hàn không chút do dự phát động kiếm ý.

Từ Huyền vận chuyển lực lượng Nhiếp tự quyết, trên người phát ra khí tức giống như Thái cổ Thiên Long, ngay mặt đối kháng.

Phanh rầm rầm…

Bên trong tối tăm lại lần nữa truyền đến tiếng nổ mạnh, Nhiếp Hàn ở phía trước nhất, nhổ ra một búng máu.

Từ Huyền cũng kêu rên một tiếng, khóe miệng tràn ra một vết máu.

Sau khi cổ kiếm tàn phá kia phát ra chiến minh dồn dập, hào quang trên thân kiếm lại ảm đạm vài phần, tiếp theo lại bộc phát một cổ kiếm sóng cường đại, cung điện chấn động, trận pháp phía trên lập loè ánh sáng ngũ sắc.

Mọi người lại một hồi luống cuống tay chân, cơ hồ trên người mọi người, đều có ít nhất mười chỗ tổn thương.

Mà giờ khắc này, đệ tử hai phái đã tới gần linh tỉnh phạm vi năm trượng.

Khoảng cách năm trượng.

Cổ lực lượng kiếm ý kia, vẫn còn giống như bài sơn đảo hải, ép tới mọi người khó có thể thở dốc, thậm chí dịch bước cũng rất khó khăn.

- Xem ra tàn hồn ở bên trong kiếm này, lực lượng còn thừa không nhiều lắm, không đủ để phá hủy tuyền nhãn. Nhưng lại mượn nhờ lực lượng tuyền nhãn này, ảnh hưởng rung chuyển toàn bộ không gian Bí Cảnh.

Khương sư huynh nỉ non nói.

Mọi người nghe vậy, không khỏi tỉnh ngộ, lực lượng bản thân của cổ kiếm tàn phá còn không có đạt tới trình độ Hủy Thiên Diệt Địa, mấu chốt ở chỗ nó vừa vặn đâm vào linh tuyền.

Tàn hồn?

Từ Huyền có chút kinh ngạc.

Kiếm này không ai khống chế, lại có thể phát ra kiếm ý, nguyên lai là gởi lại một đám tàn hồn.

Hắn không khỏi nghĩ đến tàn hồn kiếp trước, cả hai chúng nó có chỗ tương tự.

- Lực lượng thời kì đỉnh phong của tàn hồn trong kiếm này, chỉ sợ vượt qua Ngưng Đan kỳ, đạt tới bước thứ hai của Kim Đan đại đạo. Hồn phách của hắn gởi lại ở bên trong kiếm, mượn nhờ linh dịch tinh thuần trong tuyền nhãn tẩm bổ, mới miễn cưỡng duy trì mấy trăm năm, giờ phút này lực lượng không đến một phần mười thời kỳ đỉnh phong, cực kỳ suy yếu. Nếu không dù cho không có thể xác, kiếm ý cường đại của hắn, há là hai tiểu mao đầu các ngươi có thể khiêu chiến.

Tàn hồn kiếp trước tựa hồ có thể cảm nhận được ý niệm trong đầu Từ Huyền.

- Ta đây nên làm cái gì bây giờ?

Từ Huyền cắn chặt răng, thừa nhận kiếm ý cường đại kia áp bách.

- Chỉ cần ngươi có thể lấy được Tử Hồn Ngọc, thắng lợi sẽ thuộc về chúng ta. Về phần kiếm này, đã là nỏ mạnh hết đà, ngươi không cần quản nó, nhưng mà trước đó, ngươi phải bảo vệ tốt cái mạng nhỏ của mình. . .

Tàn hồn kiếp trước tự tin chắc chắc nói.

Chỉ cần đạt được Tử Hồn Ngọc. . . Thắng lợi sẽ thuộc về chúng ta?

Từ Huyền không khỏi thầm suy đoán, tàn hồn kiếp trước này lấy tự tin ở đâu ra, chẳng lẽ hắn còn có hậu chiêu gì?

Đương nhiên, hắn và tàn hồn kiếp trước vốn là nhất thể, một khô đều khô, nhất vinh câu vinh, tuyệt sẽ không để Từ Huyền vức đi tánh mạng của mình.

- Vô tri tiểu bối, các ngươi đích thị là đồ tử đồ tôn của Tinh Vũ Môn, bổn tọa thúc đẩy Tinh Vũ Môn xuống dốc phân liệt, tất nhiên sẽ không để cho những tiểu bối đời sau các ngươi kế thừa một phần một hào nơi đây.

Trong cổ kiếm tàn phá truyền đến thanh âm kinh hồn động phách, cổ lực lượng kiếm ý vô hình kia, càng tăng mạnh thêm vài phần, trong giếng không ngừng bốc lên bọt khí.

Mọi người nghe vậy, đều bị hoảng sợ, chủ nhân kiếm này lại là thế hệ cường hoành như thế.

Mấy trăm năm trước, hắn là sát nhập Tinh Vũ Môn đỉnh phong cường thịnh như thế nào, xâm nhập hạch tâm Bí Cảnh này, làm cho Tinh Vũ Môn suy sụp cùng phân liệt?

Chủ nhân cổ kiếm này, khi còn sống đích thị là cường giả tuyệt đỉnh Hoàng Long Thành, thậm chí có thể là tu luyện giả nổi danh bên trong Côn Vân Quốc khổng lồ.

- Mọi người liên thủ, cùng chống chọi với kiếm này, chúng ta chỉ cần đạt được bảo vật lập tức rời đi.

Nhạc Phong hướng đệ tử hai phái đề nghị nói.

Lời ấy vừa nói ra, lập tức đạt được đệ tử hai phái tán thành, nhao nhao gật đầu.

Mọi người vận chuyển linh quang, kiên định ý chí, hướng tới gần linh tỉnh.

Chỉ cần tới gần linh tỉnh, có thể tiếp cận bệ đá cùng với túi trữ vật mà mấy cổ hài cốt Ngưng Đan kỳ cường giả lưu lại.

Nhưng mà thời khắc vượt qua khoảng cách năm trượng, mỗi một bước đều là gian nan như vậy, nặng đến ngàn cân.

Cổ kiếm tàn phá kia không có lập tức làm khó dễ, nhưng mà uy năng đáng sợ của kiếm ý kia, lại càng ngày càng mạnh.

PHỐC!

Một gã đệ tử Kiếm Tông, rốt cục chịu đựng không nổi, phun ra một búng máu, thân hình nhoáng một cái, "Bịch!" té trên mặt đất, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Cổ kiếm ý lăng lệ ác liệt trùng kích tâm hồn này, hóa thành Kiếm hà kinh thiên gào thét, cuồng bạo tàn sát bừa bãi, trùng kích tâm hồn mọi người.

Người tu vị thấp, ý chí không kiên định, cảnh giới không ổn định, đều có thể bị kiếm ý kia thừa ke hở mà vào.

Mọi người nhắm mắt theo đuôi đi về phía trước, rốt cục lại đi lên phía trước một bước.

Chỉ còn lại có bốn trượng!

- Nhạc sư huynh, ta không chịu nổi. . . kiên trì nữa tâm thần ta sẽ sụp đổ.

Một gã đệ tử sắc mặt trắng bệch thống khổ không chịu nổi, nằm rạp trên mặt đất, hướng bên ngoài đại điện thối lui.

Rất nhanh lại có không ít đệ tử, bất đắc dĩ triệt thoái ra sau.

Nếu như cưỡng ép tiến lên, chỉ có hai kết quả, một là bị kiếm ý kia trực tiếp giết chết, một cái khác là thần kinh thác loạn, linh hồn trọng thương, khó có thể thành tựu sau này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.