Sở Đông càng thêm cẩn thận, gặp phải cửa ải khó, thường xuyên khoanh chân mà ngồi, toàn lực suy tính và tra tìm.
Suốt một ngày trôi qua, hai người rốt cục tới gần bệ đá cực lớn ước chừng trăm trượng.
Giờ phút này, ngăn ở trước mặt hai người càng là rãnh trời không thể vượt qua.
Bởi vì phụ cận bệ đá đóng lấy trên trăm cỗ cự thần binh.
Khí tức của cự thần binh không thể đánh giá, nhưng chỉ riêng cự thần binh
màu bạc thấp nhất trong đó cũng có được thực lực Nguyên Đan kỳ rồi.
Lúc này phía trên, còn có cự thần binh màu vàng, cự thần binh màu vàng lợt rất ít.
Trong đó cự thần binh màu bạc ước chừng có tám mươi cái, thực lực tuyệt đối
còn hơn cả con rối tên hề của Từ Huyền, một cái đánh ba cái, cũng sẽ
không có vấn đề.
Hoàn toàn khó có thể tưởng tượng, cự thần binh màu vàng và cự thần binh màu vàng nhạt thực lực sẽ đạt đến tình trạng thế nào.
Cái này tổng cộng trên trăm cự thần binh, trấn thủ ở phụ cận bệ đá, chỉ
riêng khí tức phát ra thôi cũng khiến hai người cảm thấy tim đập nhanh.
Hơn nữa những cự thần binh này, có chút vẫn còn bồi hồi đi đi lại lại ở phụ cận, tràn ngập rất nhiều chuyện xấu.
- Sai đi một bước, chúng ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Sở Đông hít sâu một hơi.
Hai người cách bệ đá chừng trăm trượng, cách cự thần binh, ước chừng năm mươi sáu mươi trượng.
Bước thêm vài bước nữa, sẽ bước vào cấm khu cuối cùng.
- Nhưng một khi thành công, thu hoạch của chúng ta sẽ hơn xa một kiện Di Lạc Côi Bảo.
Từ Huyền ánh mắt ẩn ẩn hưng phấn, tâm thần tiến vào ký ức Tinh Hải, bảo kiếp trước tàn hồn, bày mưu tính kế.
Tàn hồn kiếp trước cũng không tiếc tiêu hao lớn lượng linh hồn tài liệu,
thi triển vài loại linh hồn bí thuật, dò xét tình huống phụ cận bệ đá.
- Trong đó một nửa khôi lỗi, trong thân thể đều không có linh nguyên chèo chống.
Tàn hồn kiếp trươc rất nhanh cho ra một ít đáp án.
Từ Huyền con mắt không khỏi sáng ngời, cái này cũng có nghĩa là một nửa
nguy cơ bị bài trừ, khiến tỷ lệ thành công được tăng lên gấp đôi.
- Hừ, đừng cao hứng quá sớm, những cự thần binh màu vàng kia, có được
thực lực Bất Hủ Kim Đan, tùy tiện xúc động một cái, ngay cả ta cũng cứu
không được ngươi đâu.
Kiếp trước tàn hồn thình lình mà nói.
Bất Hủ Kim Đan!
Từ Huyền tâm thần run rẩy, những cự thần binh này, thật sự thật là đáng sợ!
Hắn thực hoài nghi, Thiên Cơ Tộc thời kỳ Viễn Cổ Thần Hoang thật sự đã
cường hoành đến có thể luyện chế khôi lỗi Bất Hủ Kim Đan sao?
-
Bất quá, kỳ quái nhất ngược lại bốn cự thần binh vàng nhạt kia, dùng
tình huống giới giới này, không có linh thạch gì có thể khu động được.
Đã như vầy, sự xuất thế của chúng có ý nghĩa gì?
Tàn hồn kiếp trước đưa ra một điểm đáng ngờ.
Từ Huyền lại không hiểu nghĩ đến Bí Cảnh nơi ẩn núp có khắc tiên hà văn
thạch bi. Có lẽ trong giới này không có có năng lực như thế, nhưng nếu
cường giả giới ngoại gì sao?
Rất nhanh, Từ Huyền nói những gì tàn hồn kiếp trước điều tra được cho Sở Đông, cũng chỉ ra từng cự thần binh không có linh nguyên chèo chống kia.
- Một nửa?
Sở Đông
trong mắt lóe lên tinh quang, lập tức nhắm mắt bắt đầu suy tính tìm
hiểu..., cũng không có hoài nghi, cũng không có hỏi Từ Huyền vì sao lại
biết được.
Phải biết khí tức những khôi lỗi kia quá mạnh mẽ, dùng giác quan hai người thì không cách nào hiểu rõ hư thật, lại càng không
dám đơn giản tới gần.
Sau một lúc lâu, Sở Đông mở to mắt, mặt không biểu tình:
- Thành công phá giải một nửa, những cự thần binh không có linh nguyên
kia, bản thân cũng là yếu điểm để đột phá cơ quan cấm chế.
Lúc này, Cấm khu cuối cùng đã bị phá giải một nửa.
- Có thể nói, có tỷ lệ năm thành, đây đã là cực hạn của ta. Hơn nữa, cơ
quản của phiến Cấm khu này thời khắc đều thay đổi, cho dù chúng ta thử
thăm dò lần nữa, cũng không cách nào cải biến thiết luật tỷ lệ năm thành được. Cái này chỉ sợ cũng là ước nguyện ban đầu của người xếp đặt thiết kế cơ quan cấm chế a.
Sở Đông than dài một hơi.
Tỷ lệ năm thành! Không thể nhiều hơn nữa!
Từ Huyền tâm thần rùng mình, sắc mặt âm tinh biến ảo.
Tiếp bên trong Cấm khu, đi sai một bước, sẽ quyết định sinh tử.
Không phải do hai người tâm thần bất định do dự.
Đúng lúc này, Từ Huyền chỉ phải lại một lần nữa đi tìm hiểu tin tức tương quan với Thiên Cơ tử kiếp trước
Từ Huyền kiếp trước cùng Thiên Cơ tử có quan hệ vừa là thầy vừa là bạn,
Thiên Cơ tử đối với kiếp trước, thập phần tôn kính, có thể xem như nửa
đệ tử.
Cuối cùng nhất, Thiên Cơ tử đi bàng môn tả đạo, kiếp trước liền buông tha cho lòng thu đồ đệ
Từ Huyền đột nhiên lâm vào trầm tư, có thể phán định, Thiên Cơ tử chính là th ủy tổ thần linh mà Thiên Cơ Cổ Tộc cung phụng.
Trước đó lần đầu tiến vào thành cổ, tàn hồn phân tích, Thiên Cơ tử từng để cho một đám phân thần, hàng lâm qua giới này.
Mà lúc trước, lời nói của Tuyết Vi quanh quẩn trong đầu Từ Huyền:
- Tại Viễn Cổ Thần Hoang, cửu tộc cường đại nhất, mỗi nhất tộc đều có
thánh vật đối ứng, căn bản là Di Lạc Côi Bảo. Nhưng chỉ có Thiên Cơ Cổ
Tộc là ngoại lệ, thánh vật chính thức của bọn hắn không phải Di Lạc Côi
Bảo, mà là Thiên Cơ Lệnh này. Tục truyền, Thiên Cơ Lệnh này vào thời kỳ
viễn cổ, từng lộ qua thần tích, thậm chí có thể câu thông với thần linh
thủy tổ ở giới ngoại. . .
Mấu chốt là câu nói sau cùng: Câu thông với thần linh thủy tổ ở giới ngoại! "
Từ Huyền tâm thần chấn động, trong đầu, rất nhanh đã có một đạo linh quang.
Tàn hồn kiếp trước nghe vậy, gật đầu nói:
- Ta xác thực có phương pháp, có thể xúc động phân thần gởi lại trong
pháp bảo, nhưng có thể thành công hay không, cũng phải xem ngươi có thể
thuyết phục phân thần, khiến nó giúp ngươi một tay hay không
- Tốt.
Từ Huyền không chút do dự gật đầu, nguyện ý thử một lần, trong đầu hắn
không khỏi hiện lên một ít độc môn kỹ nghệ mà Thiên Cơ tử lưu lại.
Sở Đông ngồi xếp bằng bên cạnh mặt lộ vẻ dị sắc, cảm giác Từ Huyền tựa hồ đã làm ra quyết định gì đó.
Chợt, chỉ thấy Từ Huyền khoanh chân mà ngồi, bên ngoài thân bỗng dưng dâng lên một cỗ linh hồn khí tức lạ lẫm.
Hắn nhắm mắt lại, hai tay tung bay như đóa hoa sen, quanh thân rất nhanh
đan vào nổi lên một tầng hư ảnh màu trắng mắt thường không thể nhìn
thấy, mơ hồ có thể bắt được một thân ảnh to lớn cao ngạo, phát ra một
hồi thấp lẩm bẩm, thanh âm kia phảng phất xuyên qua khe hở thời không,
lại như không có gì xảy ra vậy.
Trong lúc vô hình, phảng phất có một cỗ gợn sóng im ắng, nhộn nhạo ra, hiện lên hình quạt tiếp cận bệ đá ngoài trăm trượng.
Cự thần binh ở phụ cận bệ đá đều không có dị động gì, chỉ có một số ít cự
thần binh màu vàng trong đó động tác có chút dừng một chút.
Ông!
Thiên Cơ Lệnh ở trung ương bệ đá bỗng dưng run lên, phóng xuất ra một cổ khí
tức cấm kị kinh thiên triệt địa, toàn bộ cung điện dưới mắt đất, vô số
khôi lỗi, ngay ngắn run rẩy, tựa hồ sắp sửa đối mặt với Viễn Cổ vương
giả thức tỉnh từ trong ngủ say vậy.