Tiên Hà Phong Bạo

Chương 392: Chương 392: Chém diệt sáu tên. (2)




- Co rút lực lượng trận pháp lại, cố thủ động phủ bên trong, đặc biệt là luyện khí điện, bên ngoài không cần phải xen vào.

Từ Huyền lập tức phân phó nói.

Lúc này nguyên khí của hắn đã khôi phục bảy tám phần.

- Vâng!

Tuyết Vi phiêu phù ở giữa không trung, điều khiển lệnh bài động phủ, một tầng ánh sáng màu đỏ thu nạp cố thủ trong động phủ.

Bên ngoài đã thủ không được, Từ Huyền cầu tiếp theo, là bảo hộ đồ vật trong động phủ.

Nơi này chính là tâm huyết của Hạ đại sư, Từ Huyền không muốn cho chúng hủy hoại chỉ trong chốc lát.

- Ồ! Trận pháp phòng ngự bên ngoài, như thế nào rút đi?

Chúng Liệp Yêu Giả đang công kích đều dừng lại, lộ ra một tia kinh dị.

- Hắc Ma lão đại, kế tiếp làm sao bây giờ?

Một đám Liệp Yêu Giả, nhao nhao trưng cầu ý kiến của Hắc Ma.

- Giết đi vào! Trong động phủ kia có lẽ có Ngưng Đan kỳ, nhưng tất nhiên là nguyên khí hao tổn rất lớn, hiện tại đã mất đi che chở cuối cùng.

Hắc Ma vừa mới nói xong, thân hình bay về phía vách núi, một cánh tay vung lên.

Phanh oanh một đạo hắc quang dài vài chục trượng, hung hăng oanh kích lên vách núi.

Cả Hỏa Nhai phủ, bắt đầu mãnh liệt lắc lư, rơi xuống thành từng mảnh đất đá, khói bụi nổi lên bốn phía.

- Trực tiếp đánh đi vào.

Ra lệnh một tiếng, bảy tám đạo thân ảnh, phi tốc muốn nhảy lên vách núi.

Đằng!

Cơ hồ là đồng thời, Từ Huyền trong động phủ khoanh chân ngồi xuống, đột nhiên đứng dậy.

- Chỉ có liều mạng, ta không thể để cho động phủ của Hạ đại sư, hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Từ Huyền hít sâu một hơi, sau đó thò tay cầm Phương Thiên Họa Kích thật chặt.

Họa kích màu vàng lợt, dài đến hai trượng, viễn siêu thân thể Từ Huyền, mặt ngoài thân kích có một mảnh hoa văn thần bí dài hẹp, tinh vi phức tạp.

Trong tay ánh sáng màu đỏ bắn ra, mặt ngoài Phương Thiên Họa Kích hiện lên một mảnh anh sáng chói lọi, một cổ quang ảnh phun ra nuốt vào, tăng thêm vài phần uy năng khí phách.

- Thật nặng, chỉ sợ có tám chín vạn cân.

Từ Huyền nắm chặt thanh trọng khí trải qua dục hỏa trùng sinh này, chậm rãi áp bách ra bên ngoài.

Bang bang ầm ầm… ngoài động phủ, bụi bậm nhấp nhô, hiện ra vài đạo thân ảnh tiến vào.

- Khí tức thật cường đại...

Một đám Liệp Yêu Giả tâm thần rùng mình, cảm nhận được một cổ áp lực hít thở không thông, thể xác và tinh thần đều nóng hổi, giống như bốn phương tám hướng, đều nhúc nhích vô số hỏa diễm.

Đằng vụt!

Một thân ảnh thiếu niên cân xứng bay ra, xuất hiện ở một đầu thông đạo.

Một đám Liệp Yêu Giả, kể cả Hắc Ma, đồng tử co rút lại, định dạng trên người thiếu niên.

- Chỉ là một tiểu tử Luyện Thần Kỳ?

Hắc Ma hơi có vẻ kinh ngạc, ánh mắt rất nhanh rơi xuống trọng khí trong tay thiếu niên, tâm thần không hiểu run lên, thị giác thừa nhận trùng kích thật lớn.

Phương Thiên Họa Kích kia, dài đến hai trượng, hoành cách ở trên hư không, thân kích tỏe ánh kim quang thâm trầm, quanh quẩn lấy một tầng anh sáng chói lọi, lối vào duỗi ra một lợi mâu bén nhọn, lăng lệ ác liệt, hai đầu có hao nguyệt nhận, dưới ánh mặt trời, hiện ra sâm lãnh kỳ dị.

- Vũ khí thật hoàn me, hơn nữa đạt tới Bảo khí nhị phẩm, chỉ sợ không dễ dàng sử dụng.

Hắc Ma sợ hãi thán phục, càng thêm ngoài ý muốn là, thiếu niên kia rõ ràng không có đạt tới đan đạo Tam Cảnh, làm sao có thể có được cùng sử dụng lợi khí như thế?

- Hắc Ma lão đại, tiểu tử này chỉ là Luyện Thần Kỳ, để cho chúng ta giết đi qua, bắt giữ hắn.

Trong đó hai ba Liệp Yêu Giả, liếm liếm đầu lưỡi, bộ dáng ngo ngoe muốn thử.

Bọn hắn vốn là đoán trước, trong động phủ sẽ có Ngưng Đan kỳ, hiện tại xem xét, chỉ là một tiểu mao đầu Luyện Thần Kỳ, như thế nào sẽ để vào mắt?

Hắc Ma đứng ngạo nghễ tại chỗ, bình tĩnh tự tin, kì thực trong nội tâm hơi buông lỏng một hơi, không có ngăn cản, cũng không có tán thành, xem như ngầm đồng ý.

- Tiểu tử, thúc thủ chịu trói, giao bảo khí ra đây!

Mấy Liệp Yêu Giả, hoặc thi triển tiên pháp, hoặc cận thân công kích, nhao nhao đánh về phía Từ Huyền.

Từ Huyền đứng thẳng tại chỗ, thân thể kéo căng, hỏa chi tâm mãnh lực co rút lại, bắt đầu khởi động một cổ Hỏa nguyên lực tinh thuần.

Hơn nữa, Phương Thiên Họa Kích trong tay, chậm rãi nâng lên.

Thoáng chốc, Từ Huyền chỉ cảm thấy Hỏa nguyên lực trong cơ thể, như tiến vào trong động tối sầm, nhanh chóng xói mòn.

Chỉ là trong chớp mắt, nhất thời nữa khắc Nguyên lực bị rút đi, dọa hắn nhảy dựng.

Mà ở trong khoảnh khắc đó, một cổ khí tức ngập trời xông lên trời, từ Phương Thiên Họa Kích trong tay thiếu niên dâng lên mà đến, bốn phương tám hướng rít gào viêm khí kinh tâm động phách, như kinh đào sóng cồn, bay thẳng phương viên hơn mười trượng.

- Không tốt! Nhanh lui lại!

Sắc mặt Hắc Ma đột biến, hắc kỳ trong tay rung động trước người, hình thành một tầng sương mù màu đen như thực chất.

Hô oanh…

Phương Thiên Họa Kích trong tay Từ Huyền, chém ra một quang ảnh dài đến hai ba mươi trượng, trong đó mơ hồ có thể thấy được một ánh sáng màu đỏ bén nhọn, hai đạo nguyệt nha quang nhận, như ba đầu Viêm Long dữ tợn đan vào, giương nanh múa vuốt, thôi động viêm khí Phong Bạo phô thiên cái địa, dùng xu thế hoành hành tàn sát bừa bãi, thoáng cái bao phủ mấy người phía trước.

- Ah…

Mấy người phụ cận cửa vào, kêu thảm thiết liên tục, muốn tránh cũng không được.

Xa xa nhìn lại, một đạo quang ảnh cùng nhận khí huy hoàng sáng lạn, từ bên trong vách núi lao ra, một hơi xẹt qua khu vực trăm trượng, ngọn núi phụ cận ầm ầm sụp đổ.

Đinh bang bang…

Hắc Ma kêu rên một tiếng, thân hình bạo lui, toàn thân đều bị viêm khí bá đạo bao khỏe, sương mù màu đen trước người bị hai đạo quang ảnh trong đó chém trúng, lập tức ảm đạm nghiền nát, thậm chí hắc kỳ kia biểu hiện ra, còn lưu lại một vết rách thật nhỏ.

- Ah ah...

Thủ hạ bên cạnh hắn, một kêu thảm thiết ngã xuống.

Một kích kia qua đi, sáu thân ảnh quanh thân Hắc Ma, lập tức bị quang ảnh viêm khí cắn nát.

Một kích kia bổ ra, dùng xu thế dễ như trở bàn tay, míu sát sáu Luyện Thần tám chín trọng. Dù còn có một người may mắn, nhưng thời điểm bay vọt đến giữa không trung, phần eo thoáng một phát, lăng không biến mất, chỉ còn lại có nửa người trên mơ hồ cháy đen.

Hắc Ma liên tục rút lui mấy trượng, thân hình đứng ở giữa không trung, đồng tử tĩnh mịch bỗng nhiên ngưng trệ, lộ ra vài tia khiếp sợ.

Hắn phát hiện bên mình đã không còn đồng bạn.

Một kích kia, lập tức chém chết sáu người, uy lực bá đạo, bễ nghễ quét ngang, cả đoàn đội Liệp Yêu, cơ hồ bị một mẻ hốt gọn!

Thủ hạ còn sống duy nhất là một Luyện Thần cửu trọng đỉnh phong, phần eo phía dưới bị cắn nát, chỉ còn lại có một nửa thân thể cháy đen mơ hồ "Bịch" một tiếng, lăn xuống đến dưới vách núi, đã thấy không rõ dung nhan người nọ.

Liệp Yêu Giả tàn phế cháy đen kia, cho dù không chết, cũng là hấp hối.

Hắn thống khổ giãy dụa, lại không thể động đậy, trong mắt toát ra sợ hãi, nhìn chằm chằm vào thân ảnh tay cầm Phương Thiên Họa Kích, ngạo nghễ đứng thẳng ở cửa vào động phủ kia, như ma đầu giáng thế, trong nội tâm vừa hận lại sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.