Nhiếp Hàn dẫn đầu một ngàn tinh nhuệ, cũng đang áp trận ở chỗ này, nhưng lại nhiều ra Trương Phong và Sở Đông, thậm chí ngay cả muội muội Huệ Lan cũng tới.
Từ Huyền bảo người ở chỗ này dựng nên một tấm bia đá khổng lồ, khắc lên ba chữ "Tinh Phong quốc", nghiễm nhiên là một khối cột mốc biên giới.
Vừa vặn Từ Huệ Lan lại là luyện trận đại sư kiệt xuất nhất Tinh Phong quốc, liên hợp lực lượng mấy người ở đây cùng một ngàn tinh nhuệ, thiết hạ lực lượng trận pháp cường đại, đoán chừng coi như mấy đại Nguyên đan đồng thời công kích, trong thời gian ngắn cũng khó có thể công phá.
Lúc trời tờ mờ sáng, từ phương hướng linh hồ truyền đến linh khí chấn động mãnh liệt kinh thiên, hiển nhiên là mười vạn đại quân kia đang tiến tới gần bên này.
- Xem ra Tử Tiêu Quốc vẫn không chịu buông tha cho rồi.
Từ Huyền sừng sững trên cột mốc biên giới, thở thật dài, trong mắt mang theo một tia thương xót
- Ca ca, một mình ngươi thật có thể được không?
Từ Huệ Lan nhẹ xoay chuyển đôi mắt, trong lòng tâm thần bất định, vẻ mặt lo lắng nói.
Tuy rằng lý trí nói cho nàng biết, ca ca không thể nào làm chuyện gì không nắm chắc được.
Nhưng là, dùng lực lượng một người, khiêu chiến hơn mười vạn đại quân tu giả Tử Tiêu Quốc, nghĩ thế nào cũng khiến người không thể tin tưởng được.
Từ Huyền sắc mặt không hề bận tâm, không nói được lời nào, mấy người còn lại lại càng im lặng.
Sở Đông huy động quạt lông, mỉm cười nhìn về ngoài mấy trăm dặm, đại quân tu giả Tử Tiêu Quốc đang chậm rãi tiến đến.
- Binh lực tu giả của Tử Tiêu Quốc số lượng một mực đang gia tăng, hiện giờ ước chừng có mười hai vạn.
Hắn mỉm cười, ngược khí định thần nhàn, tựa hồ so với bản thân Từ Huyền còn có lòng tin hơn.
Cái này khiến Trương Phong có chút kinh ngạc, Sở Đông cũng không giải thích, trong nội tâm thầm nghĩ:
- Hai canh giờ kế tiếp, đích thật thời điểm vận mệnh phá vỡ chiến cuộc. Càng quan trọng hơn là, Từ Huyền thập phần coi trọng đối với thân hữu, nếu như không có mười phần nắm chắc thì sẽ không nhìn thân muội muội cùng mạo hiểm với mình đâu.
Ước chừng nửa nén hương thì trong hư không phía trước truyền đến thanh âm trầm thấp, phong vân khiếu động, bụi đất bay đầy trời, mắt thường có thê thấy được vô số ánh sáng chói mắt, một cổ linh thế phô thiên cái địa phủ đến.
Một cổ khí lãng bão cát, quét đến trước người mấy người bên cạnh cột mốc biên giới.
Từ Huyền như trước đứng trên cột mốc biên giới, đứng chắp tay, sắc mặt bình tĩnh dị thường.
Sở Đông vung khẽ quạt lông, mỉm cười không nói.
Nhiếp Hàn vẻ mặt lãnh khốc, đạm mạc xem kỹ phía trước, cũng không có lo lắng quá lớn.
Tâm thân bất an nhất chính là Trương Phong và Từ Huệ Lan.
Còn có hơn một ngàn tu giả tinh nhuệ sau lưng, đối mặt với linh thế của hơn mười vạn đại quân tu giả có một loại cảm giác khó có thể thở dốc được.
Cho đến khi đại quân Tử Tiêu Quốc tới gần phạm vi hơn mười dặm thì Từ Huyền mới chậm rãi đưa tay, bảo Trương Phong và Huệ Lan dẫn đầu một ngàn tinh nhuệ kia lui về sau một hai trăm dặm.
Sở Đông tâm thần rùng mình thầm nghĩ: Từ Huyền quả thật định đơn thương độc mã khiêu chiến hơn mười vạn đại quân. "
Tính toán ra, Từ Huyền ngoại trừ bản thân ra, còn có một cỗ cơ giới khôi lỗi cường đại, thực lực còn hơn Nguyên Đan sơ kỳ bình thường, mặt khác một vị dị tộc nữ bộc, thực lực lại càng mạnh hơn nữa, ít nhất có thể so với ngoài Nguyên Đan trung kỳ.
Loại át chủ bài này cũng khiến thực lực của Từ Huyền không người nào có thể so sánh, phóng mắt khắp các nước quanh thân, không có bất kỳ người, bất luận thế lực gì có thể chính thức lưu lại hắn.
Cùng lúc đó, đại quân Tử Tiêu Quốc đã tới gần cột mốc biên giới hơn mười dặm đột nhiên thả chậm tốc độ
- Báo! Một ngàn tinh nhuệ Tinh Phong quốc một đang lui lại.
Trinh sát phi hành trên bầu trời, đỉnh đầu xoay quanh một đầu phi ưng màu xanh.
- Xem ra Tinh Phong quốc thật không có ý định liều mạng...
Tử Tiêu Quốc Sư nhướng mày, phái ra chúng cường giả, đi phía trước dò xét, thậm chí bản thân của hắn cũng triển khai thần thức cường đại để điều tra.
Chỉ chốc lát, trinh sát và luyện trận sư phía trước nhao nhao báo lại:
- Bẩm Quốc sư không có bất kỳ mai phục, cũng không có cơ quan cấm chế. Duy nhất có thể có thể gian lận chỉ có khôi cột mốc biên giới kia, bị lực lượng bàng bạc vô cùng khổng lồ gia trì thôi.
- Cột mốc biên giới?
Tử Tiêu Quốc Sư và hai đại cường giả Nguyên đan khác nhao nhao dùng thần thức quét qua, điều tra khối cột mốc biên giới kia.
Đương nhiên, thần thức của mọi người cũng nhao nhao chạm vào Từ Huyền đang đứng chắp tay trên kia, kết quả đều bị một cổ khí tức đáng sợ chấn khai.
Hiện nay, Kim Bá Vương Thể của Từ Huyền đã đạt giới giai đoạn sơ thành đỉnh phong, còn chênh lệch một bước là có thể vượt qua một giai đoạn mới, khí tức bá đạo bạo cường.
Hơn nữa, dưới thần thức của nhiều cường giả như vậy quyeets xuống, Từ Huyền còn có thể trấn định tự nhiên được.
Chỉ chốc lát bên người Tử Tiêu Quốc Sư có người nói:
- Tấm bia đá kia mới được lập nên không lâu, chỉ có được lực phòng thủ cường đại, không đủ để tạo thành tổn thương phạm vi lớn được.
Mấy người nhao nhao gật đầu, có thể xác định, đó chỉ là một cột mốc biên giới bình thường, bất quá được gia trì lực lượng trận pháp thập phần cường đại thôi.
Khi hơn mười vạn đại quân tu giả tới gần cách cột mốc biên giới ba dặm thì dừng lại.
Ngược lại Tử Tiêu Quốc Sư và hai vị cường giả Nguyên Đan khác chậm rãi tới gần một dặm cột mốc biên giới, xa xa giằng co giới Từ Huyền.
Từ Huyền sừng sững trên bia, hai bên trái phải, phân biệt đứng Nhiếp Hàn và Sở Đông.
Luận thực lực, cho dù cường giả đỉnh tiêm chính diện đại chiến, cũng không chút nào thua đối phương.
Trong mắt Nhiếp Hàn hiện lên một tia lạnh thấu xương, ánh mắt định dạng trên người Tử Tiêu Quốc Sư ở trung tâm:
- Nếu như muốn đánh nhau, lão bất tử này giao cho ta!
Lời vừa nói ra, lão giả râu bạc trắng và mỹ nhân áo đen ở hai bên trái phải Tử Tiêu Quốc Sư sắc mặt thoáng chốc biến đổi.
Bọn hắn có thể cảm nhận được cổ kiếm ý đáng sợ bồi hồi trên người Nhiếp Hàn chỉ dừng lại trên người hai người một chớp mắt, sau đó không chút hứng thú, chuyển qua trên người Tử Tiêu Quốc Sư.
Tử Tiêu Quốc tam đại Nguyên Đan, liếc nhau, trong lòng ngưng trọng, không nghĩ tới thực lực của tân tú Tinh Phong quốc lại đáng sợ như thế.
Hai người bên cạnh Từ Huyền đều không phải chuyện đùa.
Nhiếp Hàn bên trái như lợi kiếm xuất vỏ, đằng đằng sát khí, trực chỉ Tử Tiêu Quốc Sư tu vị cao nhất. Một vị thanh niên nho sinh bên phải tĩnh như xử nữ, khóe miệng nổi lên một tia cười nhạt, lại như biển lớn mênh mông, thâm bất khả trắc.
- Nếu như là đối bính giữa cường giả đỉnh tiêm, bên ta chỉ sợ không chiếm được tiện nghi. Cũng may đây là chiến tranh tu giới, hơn nữa lão quái Nguyên Đan của Tử Tiêu Quốc cũng đang lục tục đuổi tới...
Suy nghĩ của Tử Tiêu Quốc Sư dần dần ổn định, đè xuống một tia bất an trong lòng kia.
Đồng thời, Tử Tiêu công chúa thân ở phía sau, trong lòng bất an.